Đường phố Đà Lạt thật sự khác rất nhiều so với Đà Nẵng, lần cuối cùng tôi đến đây hình như cũng phải hơn mười năm rồi, lúc đó ký ức cũng không quá nổi bật như bây giờ nên không để ý lắm. Tại nơi đây, tìm một con đường thẳng không dốc thật sự khó cực kỳ, chúng tôi đi bộ bình thường thôi nhưng lại chẳng khác gì leo núi, lúc lên lúc xuống, lúc ngang lúc dọc không biết đâu mà lần.
Hai người chúng tôi đội hai cái mũ bóp hơi ở trên đầu rồi đi dạo phố, nói thật thì bộ dạng của chúng tôi cực kỳ nổi bật, đi đến đâu tự nhiên thu hút sự chú ý đến đó. Nhất là Hải Minh, mấy cô gái để ý đến cậu ấy nhiều không cách nào tả được.
“Xin lỗi, hai anh có thể cho tụi em chụp một tấm được chứ?”.
Đấy, mới nhắc xong là có đám người đến rồi đây. Trước đó hai người chúng tôi đã gặp tình huống tương tự rồi, đều xin chụp ảnh chung, bây giờ cũng không ngoại lệ, chỉ khác ở chỗ người đến lần này là một nhóm người. Tôi nhìn qua bọn họ một chút, phong cách ăn mặc mang đậm chất retro, màu sắc quần áo gần gần như nhau nên hẳn là một nhóm bạn chơi thân.
“Xin lỗi, bọn anh hơi mệt nên xin phép từ chối nhé”, tôi mỉm cười đáp, đồng thời chủ động nắm lấy tay Hải Minh rồi cho vào túi áo khoác của mình. Hành động lanh lẹ, dứt khoát, không nao núng, tựa như mấy nhân vật nam chính trong bộ phim truyền hình dài tập chiếu trên khung giờ vàng mỗi tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785477/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.