Sau bữa tối, tôi cùng Hải Minh leo lên xe rồi cùng nhau đi dạo phố, đây vốn dĩ là một phần thói quen của chúng tôi rồi. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn một chút, bởi hôm nay là hai mươi lăm tháng mười hai, là lễ Giáng Sinh. Mặc dù tôi cùng cậu ấy đều không theo đạo nhưng người Việt nói chung đều giống nhau ở một chỗ, đó là thích hóng chuyện vui và đi chơi cho “có không khí”.
Dòng người ở trên phố cực kỳ đông, nhất là những đoạn đi ngang qua nhà thờ Công Giáo, xe gần như khó đi lên được một phân. Nhìn người người đi lại như vậy cũng xem như một loại vui thú, nhưng quan trọng hơn là tôi có thêm thời gian ở bên cạnh Hải Minh. Ngồi sau yên xe, tôi lại tiếp tục cho tay vào trong túi áo rồi ôm bụng cậu ấy, cậu ấy không phiền, còn bảo tôi ôm chặt vào một chút.
Đường phố nhiều người, ai cũng như ai, đều đi hóng chuyện vui, có người đi với gia đình, có người đi với người yêu nên cho dù tôi có ôm cậu ấy thì cũng chẳng ai nói gì. Thời đại bây giờ cởi mở hơn ngày trước nhiều rồi, các cặp đôi đồng tính đi với nhau trên đường cũng không thiếu. Tôi ước bản thân mình có thể được như họ nhưng đáng tiếc, tôi chưa thể come out, chỉ có thể mượn nhờ không khí đông vui này để nói với thế giới rằng người con trai tôi đang ôm đây là của tôi, không ai được giành.
Ở giữa đường phố tận mười lăm phút, chúng tôi vẫn chưa thoát ra khỏi dòng người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785474/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.