Sau hội trại, gần như người nào người nấy cũng “thương tích” đầy mình, có người chưa kịp lấy lại nhịp đồng hồ sinh học, có người tạm thời bị mất giọng nói, thậm chí có người còn chưa thoát ra khỏi không khí của hội trại. Cũng may là khoa chừa lại ngày chủ nhật để “giảm xóc” giúp sinh viên, trong ngày này, hầu hết mọi người đều dành để đi ngủ.
Đến tôi, người có thể ngủ say như chết, cũng phải dành nguyên cả buổi sáng để “nướng khét” trên giường, phải gần mười một giờ trưa tôi mới có thể mở mắt ra để bắt đầu một ngày mới. Nói thật thì sinh hoạt theo hướng lệch đồng hồ sinh học này quả thực rất mệt mỏi, mỗi lần nhìn mình ở trong gương là tôi thấy chán nản không thôi, trông chẳng khác gì một người mới bệnh dậy. Với bộ dạng này, tôi thật sự không muốn ra ngoài đường một chút nào, chỉ dám ru rú ở nhà từ tốn điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình thôi.
“Trông con thảm quá rồi đấy”, mẹ tôi nói, đồng thời cũng mang một nồi nước nấu khá lớn đặt ra giữa bàn ăn. Bữa trưa này khá nhẹ nhàng, là bún riêu.
Phải công nhận là trên đời này khó kiếm được người nào có thể hiểu tôi hơn được mẹ. Vào những thời điểm mệt mỏi như thế này, tôi thường thích ăn mấy món nước hơn mấy món khô, vì tôi, mẹ hoàn toàn có thể thay đổi thực đơn của cả một bữa, thậm chí cả ngày cũng được.
Nhiều lúc bố cùng anh trai cũng muốn “kiến nghị” lắm nhưng chỉ cần mẹ tôi trừng mắt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785471/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.