Sáng nay.
Ngay khi Tử Duy trở về lều trại của lớp, tôi mới có thể đặt lưng xuống để đi ngủ nhưng không phải cứ ngủ là vào giấc, bởi đám con gái lớp tôi hỏi rất nhiều câu liên quan đến cậu ấy. Có vẻ như đến chính bọn họ cũng không ngờ quan hệ của tôi với cậu ấy tốt ngoài dự liệu đến như vậy đi. Mặt khác, bọn họ cảm thán nhiều nhất vẫn là cặp hình xăm nổi bật kia, có người nói ban đầu thấy cậu ấy “ngoan hiền” như vậy nên ai cũng nghĩ là Good Boy, về sau thay đổi phong cách thì đỡ hơn khá nhiều. Còn bây giờ thì danh xứng với thực rồi, Play Boy còn hơn cả Play Boy.
Tôi bắt đầu cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, trước đây Tử Duy kín đáo quá nên chỉ có mỗi tôi biết được, bây giờ tôi sợ không giữ nổi cậu ấy ở bên người rôi, phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.
Nói xấu?
Không được, cậu ấy không có điểm xấu nào cả, với lại, làm sao tôi có thể nói xấu cậu ấy đây. Nếu để cậu ấy biết thì chẳng phải tự ôm tạ vào thân rồi sao, không được, không được, cách này không được.
Tán tỉnh những người có ý với cậu ấy?
Cũng không ổn, như vậy thì cả đời không thoát được khỏi cái danh Fuck Boy này mất. Hơn nữa, tán tỉnh người khác ngoài cậu ấy thật sự khiến cảm giác tội lỗi trong tôi càng lúc càng nặng, đây không phải biện pháp tốt, vừa hại mình, lại vừa mệt mỏi.
Hay là tán tỉnh cậu ấy luôn?
Cách này … là tốt nhất nhưng rủi ro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785470/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.