Lúc tôi dọn dẹp xong hết mọi thứ thì ngoài trời cũng vừa chập tối, các lớp cũng dần dần trở về lều trại để ăn cơm. Tôi nhanh chóng gói ghém hết tất cả xoong nồi đã rửa cùng lau khô sạch sẽ vào trong bao để đem về lớp, còn phần sườn xào chua ngọt kia thì cẩn thận cho vào bên trong một túi vải khác để tránh bị người ngoài thấy. Dù sao vừa rồi cũng có thể xem như tôi đã “biển thủ công quỹ” nên không thể rêu rao mang đồ ăn đi ra ngoài được.
Khi về trại, Nhu Vân hỏi han tôi thử phần thi có tốt không, tôi không nói chắc lắm nhưng kết quả có vẻ cũng khả quan, ít nhất lúc tôi ra về thì Vân Anh có âm thầm nhắn cho tôi một tin chúc mừng, xem chừng kết quả cũng không đến mức tệ lắm đâu.
“Có lẽ không tệ lắm”, tôi nói.
“Vậy thì tốt rồi”, Nhu Vân vỗ vai tôi cười nói, ở khoảng cách gần này, cô thực sự khá thấp, vừa đặt một tay lên vai tôi vừa ngẩng đầu cười cười như vậy có lẽ cũng mỏi cổ lắm.
Sau đó, tôi đem đống xoong nồi ấy đi cất rồi lén lấy một hộp cơm của mình đi ra ngoài. Buổi trưa mọi người còn ăn chung ở trong lều trại chứ buổi tối thì khác hẳn, đại đa số lựa chọn ăn ở bên ngoài cho mát mẻ. Tôi có thể công khai lấy hộp cơm đi ra nhưng kiểu gì Nhu Vân cũng sẽ hỏi đi đâu, khi đó lại không biết nên viện ra một cái cớ như thế nào cho hợp lý. Vì vậy, chỉ cần lẳng lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785462/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.