Hải Minh đột nhiên lên tiếng, nội dung cũng khiến tôi hơi bất ngờ, đang yên đang lành tự nhiên lại rủ đi cắm trại riêng, mà quan trọng ở đây là đi riêng chứ không phải đi chung. Ý của cậu ấy chính là muốn đi riêng cùng với tôi chứ không phải là rủ thêm ai khác để đi cùng. Tôi không quá rõ gương mặt bây giờ của mình ra sao nhưng tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy đâu, nhỡ như để cậu ấy bắt gặp gương mặt đỏ au như gấc này thì xấu hổ chết mật.
“Tử Duy?”, không thấy tôi trả lời, cậu ấy hơi nghiêng đầu lại để gọi. Về phần tôi, đương nhiên không thể để cậu ấy nhìn thấy mặt trong lúc này rồi. Tôi cố tình nghiêng mặt vào bên trong vai cậu ấy rồi mới đáp lại:
“Tớ đang suy nghĩ thôi, mà sao lại đi riêng?”.
“Trước đây tớ khá thích đi trại cùng bạn bè nhưng bây giờ thì không có nhiều hứng thú lắm. Nhìn vào tình huống bây giờ cậu cũng hiểu mà, tuy đi cùng cả khoa nhưng tớ với cậu đều trốn ra đây ngồi như hai đứa dở hơi này”, cậu ấy nói, đến đoạn cuối câu thì đột nhiên bật cười. Nhưng tôi cười không nổi, thay vào đó là ngượng ngùng đến mức không dám đối mặt với cậu ấy.
Bây giờ tôi đã cảm nhận được sức nóng truyền đến từ gương mặt mình rồi, nó càng ngày càng lan tỏa đến hai mang tai. Lời cậu ấy nói làm tôi rung động, tôi không thể nào cưỡng lại được “sự thòng tim” đầy cuốn hút này đến từ cậu ấy.
“Đi trại thì chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785460/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.