Nếu Hải Minh nói câu kia với một người “yếu tim” hơn tôi thì có khi đã sớm bị bại lộ ra rồi cũng nên nhưng vì là tôi nên chuyện đáng sợ đó mới không xảy ra được. Cậu ấy tựa hồ cũng nhận ra bản thân nói không đầy đủ ý nên liền cười gượng, tiện thể cũng cầm tách Latte lên uống một ngụm cho tỉnh táo tinh thần. Nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi bất giác bật cười rồi lắc đầu. Về mặt chính thức, đây là lần đầu chúng tôi có thể ngồi cạnh nhau như thế này để nói chuyện, hồi hộp cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng không hiểu sao tôi lại nghĩ tình huống này là “hồi hộp” nhỉ?
Hải Minh có lẽ đã từng âm thầm quan sát tôi một khoảng thời gian nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cậu ấy có tình cảm với tôi. Tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, dù trong đầu vẫn luôn mơ mộng tốt đẹp nhưng thực tế vẫn luôn là thau nước lạnh để tôi nhìn thẳng vào rồi trấn định bản thân mình.
Cậu ấy từ tốn đặt tách Latte xuống rồi nói tiếp:
“Là tớ hơi vội vàng, nói ra thì có chút ngại nhưng tớ rất muốn làm bạn với cậu, chỉ là lúc trước có vẻ như cậu rất ghét tớ nên tớ không biết làm sao để tiếp cận được cậu cả”.
“Nói như vậy, Vân Anh nhắn cho cậu một tin là cậu biết cơ hội đến rồi sao?”, tôi cười đáp.
Hải Minh gật đầu rồi mỉm cười nói:
“Đúng vậy, kỳ thực tớ đã muốn tiếp cận trong học kỳ qua nhưng không ngờ cậu lảng tránh dữ quá nên tớ đành chịu vậy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785436/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.