Sáng sớm mùa đông rét lạnh lại yên tĩnh, những người yêu nhau thì đang ở trên giường ấm áp dịu dàng mà triền miên, người không có tình nhân thì cũng nằm trong chăn ấm áp trong thời khắc này cũng không muốn đi đâu,nhưng cô lại bị âm thanh đột ngột từ bên ngoài truyền tới một hồi làm thức giấc "Đột đột đột đột nhiên. . . . . .".
Cô buồn ngủ mông lung, vươn tay ra che lỗ tai, muốn đem tạp âm chết tiệt nọ ngăn ở bên ngoài cửa,nhưng có lòng lại không có sức. Thanh âm kia càng lúc càng chói tai, cũng càng lúc càng lớn, có khuynh hướng cách cô càng ngày càng gần . Ngoài cửa sổ lúc này cũng vang lên tiếng bước chân rầm rập cùng tạp âm thất loạn bát tao huyên náo.
Lòng cô cảm thấy không vui, mặc một cái áo khoác liền đi ra cửa, cô muốn xem một chút là ai mới sáng sớm đã chọc tỉnh mộng đẹp của người khác .
Thuận tay Tiểu Mã đang đi ngang qua , cô hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thân thể Tiểu Mã nhanh chóng chạy lên phía trước, trước mặt cô chỉ thấy một đoàn bóng đen lướt nhanh qua , trong không khí lạnh như băng chỉ để lại âm thanh lượn lờ, "Có người đến đập quán rồi ! Các anh em cầm vũ khí!"
Cô nghi ngờ sờ đầu một cái, chẳng lẽ cô ngủ một giấc đã xuyên việt rồi, lời nói này cô có cảm giác như thật giống ở thời đại võ quán hoặc là sòng bạc trong thời dân quốc hay dùng nhỉ .
Trong bụng ngạc nhiên, nhưng cũng theo chân Tiểu Mã chạy đi. Mặc dù cô có ưu điểm lớn nhất là không có lòng hiếu kỳ, nhưng mà thanh âm kia làm cho cô thật sự không cách nào yên giấc, đi theo nhìn xem một chút náo nhiệt cũng tốt.
Đi theo một nhóm người chạy tới trại ngựa, cô rốt cuộc mới hiểu đầu sỏ mới sáng sớm đã đánh thức giấc mơ của cô là ai gây nên .
Nhìn lên chiếc phi cơ trực thăng trước mặt đang bình yên đáp xuống trại ngựa, cánh quạt còn đang không ngừng xoay tròn, trong lòng cô bất tri bất giác dâng lên cảm giác lạnh lẽo cả người thay thế luôn bực mình mới vừa rồi.
Lạnh thế này mà còn có người thích lên núi sao. Núi lớn đầy những bông tuyết trắng không cách nào xe hơi có thể chạy đến đây cả, cư nhiên còn dùng phi cơ trực thăng bay tới. Cô thật là hiếu kỳ, người nào mà như không kịp chờ mùa đông giá rét qua đi đã chạy tới sơn trang hoa hồng du ngoạn, hơn nữa còn là dùng mọi cách để tới .
Đang suy nghĩ, khoang cửa của phi cơ trực thăng bổng mở ra, từ bên trong nhảy xuống hai người đàn ông cao lớn rắn rỏi . do vì mặc quần áo bằng lông quá dày và nhiều lại còn mang theo cái mũ che mặt, chỉ lộ ra hai mắt, cho nên tạm thời không thấy rõ được rốt cuộc là ai.
Hai đạo nhân ảnh dừng ở bên cạnh phi cơ trực thăng , giống như khẽ ngẩng đầu lên quan sát bốn phía một phen, sau đó bốn tầm mắt nóng bỏng thẳng tắp hướng về phía cô bắn tới. Trong lòng cô lạnh lẽo càng sâu, mơ hồ dâng lên một loại dự cảm vô cùng xấu. Lãnh, rất lạnh, cô không kìm hãm được mà xoa xoa cánh tay, cảm giác da bên dưới quần áo tranh nhau nổi da gà giống như măng mọc sau mưa .
Quả không sai , trực giác của phụ nữ là tương đối nhạy bén. hai thân ảnh kia hướng về phía cô càng đi càng gần, hơn nữa vị trí lúc này đang ở cách cô không tới mười mét , đột nhiên lấy người ấy bỏ xuống cái mũ trên đầu .
Cô ngay lúc đó, đã làm cái chuyện mất mặt nhất đời này của mình .Cô hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy, chỉ là dường như cô đã đánh giá cao khả năng vận động thiên phú của bản thân , cũng đánh giá thấp độ dày trơn trợt của tuyết . Chân trượt, thân thể o o đón gió, thẳng tắp ngã nhào ở trong đống tuyết.
Sau đó cô nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn ở bên tai vang lên, sau đó một giây kế tiếp, cô bị một đôi tay bền chắc ôm đến một lồng ngực ấm áp .
"Thế nào, không muốn gặp lại anh đến như vậy sao, cư nhiên quay người bỏ chạy?" tiếng chế nhạo của anh hai vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Cô nhắm mắt lại, động cũng không dám động,tự thôi miên trong lòng mình: Nguyễn Miên Miên, đây chỉ là mộng, đừng sợ, Nguyễn Miên Miên, đây chỉ là mộng! Người đàn ông này hiện tại đang ở xa ngoài ngàn dậm, ngoài ra còn có mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong lòng, làm thế nào còn có thể xuất hiện ở nơi này! Đúng, cô còn đang nằm mơ, nằm mơ mà thôi, không cần sợ. . . . . .
Không nhìn thấy tất cả chung quanh, lỗ tai cùng xúc cảm thân thể càng tăng thêm bén nhạy. Tay anh hai nhẹ nhàng ôm eo của cô , mang lấy hai chân của cô vòng qua ôm lấy cái eo gầy gò của anh ta, sau đó lấy một cái tay cường hãn khác nâng lên cằm cô , "Miên Miên, em thật ra rất biết trốn tránh thực tế. . . . . ." Lời còn chưa dứt,môi nóng bỏng như tuyết như như mưa to rơi xuống.
Thân thể cô không có cốt khí mềm nhũn, hai chân cũng chầm chậm rơi tuột xuống , thân thể lúc này không thể làm gì khác hơn là theo bản năng ôm vai anh hai , bị động thừa nhận nụ hôn của anh hai .
Thật lâu, rất lâu đã không còn được nghe thấy được mùi hương cỏ xanh thấm đẫm lòng người này , thật lâu, thật lâu rồi, rất lâu không có cảm giác được cái ấm áp của lồng ngực này, thật lâu, rất lâu không có nếm được đôi môi mỏng khêu gợi này , thật là thật lâu đấy. . . . . . Anh hai .
Một khắc kia, cô như đã quên đi tổn thương lúc trước anh hai gây ra cho cô , chỉ cần trầm mê trong nụ hôn câu hồn nóng bỏng này của anh hai thì tất cả mọi cảnh vật hay sự vật chung quanh đều như tan biến hết, cô đều không cần , chỉ muốn vịn vai anh hai , nhiệt tình đáp lại.
Nếu như đây là mộng, vậy thì xin cho cả đời này cô cũng không muốn tỉnh lại nữa .
Không biết đã trải qua bao lâu, trên môi đau nhói, cô mở ra cặp mắt mê mang ,ánh mắt anh hai cười như không cười đập vào mi mắt.
Lúc này, cô mới phản ứng được, lúc này cô đang lấy một loại tư thế cực độ chướng tai gai mắt giắt trong ngực anh hai,hai chân vòng chung quanh cả một vòng người anh, cũng nghẹn họng nhìn trân trối hiện trường đông đúc này, trên mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng không chịu nổi, bắt đầu giằng co.
"Không muốn anh hiện tại muốn em , thì chớ lộn xộn cái mông nhỏ của em ." Thanh âm trầm thấp lại khàn khan của anh hai mơ hồ vang lên ở bên tai ,hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi khí trên vành tai trắng noãn như ngọc của cô , làm cho cô càng thêm diễm lệ đỏ lên như nụ hoa hồng.
Vừa nói xong, anh hai còn dùng tráng kiện đang dâng trào thị uy đe dọa cô, thành công ngăn lại động tác giãy giụa của cô.
Không muốn chọc giận, chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh hai .
Đang lúc này, chung quanh bộc phát ra một hồi tiếng vỗ tay như sấm. Các loại thanh âm rối rít vang lên, có ghen tỵ có hâm mộ cũng có chúc phúc còn có. . . . . . Ngạc nhiên. Trong đó không thiếu tiếng thét chói tai vạn phần rối rít của các cô bé , "Oa, thật là lãng mạn, rất đẹp trai a. . . . . ."
Cô làm đà điểu đem đầu vùi vào trong ngực anh hai , quá mất mặt rồi, thật sự là quá mất mặt rồi, cô cư nhiên trước mắt bao người, nhiệt tình hưởng thụ nụ hôn của anh hai .
Anh hai giống như cái gì cũng không biết không thấy, chỉ nhẹ nhàng tiến tới bên tai cô, hỏi cô : "Phòng của em ở nơi nào?"
Cô phản xạ có điều kiện chỉ chỉ một căn phòng cuối hành lang , trong miệng nghi ngờ, "để làm gì?"
Anh hai buồn buồn cười một tiếng, vòng qua ôm lấy eo của cô sãi bước hướng hành lang đi tới. Lúc này lăng thịnh ở một bên kêu to không công bằng : "Đầu gỗ, cậu thật là quá đáng, tớ còn chưa được ôm kẹo bông đấy. . . . . ."
Anh hai không để ý đến, trực tiếp ôm cô bước nhanh mà rời đi.
Cô ngơ ngác ôm cổ anh hai , cho đến lúc anh hai mạnh mẽ đem cô ném tới trên giường, cô mới chậm một nhịp phản ứng kịp, "Duy trì. . . . . . Làm gì?"
Anh hai không nói gì, chẳng qua là chậm rãi cởi xuống áo khoác trên người ném sang một bên lên trên bàn, sau đó cả người thẳng tắp hướng tới cô nhào tới.
Cô sợ lui về phía sau, không tự chủ được nắm chặt cổ áo, cổ họng rung động : "Anh hai. . . . . . Anh hai , anh muốn làm gì?" Cô còn chưa chuẩn bị tốt.
"Làm gì?" Anh hai nhìn xem bên dưới chỉ mặc đơn giãn một cái một cái V dẫn T tuất ( muội bó tay tỷ bik thì giúp muội sửa lại muội o bik là mặc cái gì nữa ) , thân thể cường tráng đột ngột đè ép thân thể bên dưới y phục thật mỏng, hết sức hấp dẫn mê người. Liếc nhìn đầu giường của cô , anh hai hiển nhiên rất hưởng thụ nổi sợ của cô, nhìn tròng mắt đen của cô thoáng qua một tia tà mị, "Miên Miên, anh muốn làm gì, em còn không biết rất rõ ràng sao?"
Không sai,cô làm sao có thể không hiểu ánh mắt đủ để thiêu đốt cô của anh là có ý gì đây , trong lòng run lên, thân thể cô lập tức có động tác, nhảy xuống giường liền hướng bên ngoài phóng tới.
Anh hai tay mắt lanh lẹ chặn lại cô, cái tay vững vàng ở trên eo mềm mại đè lại cô ở trên giường, bàn tay cũng bắt đầu xuyên qua áo ngủ ấm áp từ từ vuốt ve da thịt nhạy cảm , thật lâu, mới nhẹ giọng nói một tiếng: "Anh vẫn là thích dáng người mập mạp của em, em bây giờ quá gầy, vuốt ve rất ảnh hưởng cảm xúc ." Lời nói tràn đầy ghét bỏ cùng bất mãn.
Cô nghi ngờ, đàn ông không phải đều thích vóc người thon thả sao. Kể từ khi , cô tới sơn trang hoa hồng , không biết vì nguyên nhân gì cư nhiên nhanh chóng gầy xuống,cái hông vốn là đầy thịt của cô bổng trở nên mảnh khảnh, cái mặt tròn trịa như cái trứng của cô cũng biến thành thon nhọn rồi, có lúc sờ lên khuôn mặt nhìn cô gái vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương , cô mới hiểu được tại sao Tần Nhật Sơ nói dáng dấp của cô cùng mẹ rất giống nhau , dáng vẻ gầy đi của cô quả thật cùng mẹ giống nhau như đúc.
Thì ra là vịt con xấu xí cũng sẽ có ngày có thể lột xác thành một con thiên nga trắng xinh đẹp , nhưng là không nghĩ tới thái độ anh hai lại thấy bất mãn, chuyện này xem là gì đây , đối với cái đó kiều hỷ như vậy thì rất hài lòng a, còn cô bất kể cô có dáng vẻ gì anh ta đều không xem vừa mắt.
Cô có chút mất mác, nghiêng mặt sang một bên, "Không thích, cũng không cần sờ, dù sao em bây giờ cũng không thèm quan tâm rồi. . . . . ."
Anh hai cười một tiếng thật thấp , chống đỡ ở trên trán cô nhẹ nhàng vuốt ve, "Em đang tức giận sao ?"
"Hừ, không có!" Cô tiếp tục quay đầu, cô không cần để ý cái người đàn ông đáng ghét này .
Anh hai không nói gì thêm, chỉ vùi đầu ở bê gáy trắng nõn của cô từ từ hôn dần lên , thật thấp giọng nhàn nhạt nói, thanh âm như trong cỏi mộng , "Anh rất nhớ em, quả bóng nhỏ . . . . . ."
Thanh ăm khan khan hấp dẫn của anh hai ở bên tai cô nhẹ nhàng vang vọng, giống như ánh đèn dẫn đường cho cô trong đêm tối . Trong lòng cô đau xót, chán nản rơi lệ.
Tại sao chỉ cần người đàn ông này nói một câu nho nhỏ như vậy còn hơn cả lời ngon tiếng ngọt , phòng bị trong lòng cô cố công xây dựng đã lâu cứ như vậy ầm ầm sụp đổ, chỉ muốn ôm lấy hắn vĩnh viễn không buông ra. Thật là không có tiền đồ, không có tiền đồ a, Nguyễn Miên Miên, cô thật sự là quá không có tiền đồ rồi !
Nước mắt trong suốt hóa thành tia nước nhỏ từ từ chảy về phía cổ trắng noãn của cô , làm cho động tác mút hôn của anh hai chợt cứng đờ, thật lâu, mới tiến tới mí mắt của cô vừa thở dài vừa hôn, "Thật xin lỗi, quả bóng nhỏ , là anh không nên nghi ngờ tình cảm của em đối với anh , là anh không nên nói những lời gây tổn thương đến em , thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Bảo bối. . . . . . Em đừng khóc. . . . . . Quả bóng nhỏ ngoan ngoãn của anh. . . . . . Không khóc a. . . . . ."
Anh hai vừa an ủi, vừa thương tiếc khẽ rơi xuống một nụ hôn ở trên mặt cô.
Cô nức nở nghẹn ngào một tiếng, một đầu đâm vào trong ngực ấm áp của anh hai , gắt gao quấn lấy cổ anh , không bao giờ buông ra nữa .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]