Là một đêm đông lạnh lẽo, bên ngoài gió rét , loại không khí lạnh lẽo thấu xương xâm nhập vào tận bên trong thân thể ấm áp .
Ăn cơm tối xong , cô đi tới phòng của Tần Nhật Sơ, bác sĩ Lưu đang thay băng cho anh, thấy cô vào , nói một câu nhàn nhạt , “Thương thế tốt lên rất mau, cô gái nhỏ cũng không cần cả ngày làm vẻ mặt đau khổ rồi, y như bộ dáng của một oán phụ .”
Cô có chút lúng túng đỏ mặt, thật lâu mới từ từ đến bên cạnh Tần Nhật Sơ , lắp bắp, “Em. . . . . . Em nào có. . . . . .”
Nghe vậy, hai đại nam nhân không có lương tâm không hẹn mà cùng cười to, nhất là cái người bị thương nặng kia , lộ trắng răng như vậy làm gì, cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi, đau càng thêm đau.
Bác sĩ Lưu sau khi đưa thuốc, rồi giao phó xong xuôi lấy hòm thuốc rời đi.
Cô ngồi trên cái ghế cạnh đầu giường , cầm lên một quả táo, từ từ gọt vỏ, một câu rồi một câu cùng Tần Nhật Sơ trò chuyện, tâm sự.
“Cho, cậu nhỏ, quả táo!”
Tần Nhật Sơ nhận lấy quả táo, cắn một ngụm nhỏ, để lại ở bên cạnh mâm đựng trái cây, “Miên Miên, em tính cả đời này đều ở nơi hoang tàn vắng vẻ này sao? Vĩnh viễn không xuống núi nữa ?”
“Ách. . . . . .” Cô bỏ xuống dao gọt trái cây bén nhọn , không có phản ứng đối với lời anh nói , “Cậu nhỏ ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710824/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.