Cô không biết chuyện tối qua rốt cuộc có phải là một giấc mộng xuân hay không. Nhưng buối sáng hôm sau lúc tỉnh lại, cô thấy trên người vẫn mặc chiếc áo ngủ sạch sẽ, không có một chút dấu vết của sự âu yếm, dĩ nhiên giữa hai chân trắng noãn say lòng người cũng không có.
Tất cả đã biểu hiện chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng cô thật sự hoài nghi, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Chỉ là, dù là giấc mơ hay là thật thì cô cũng thật quá mắc cỡ đi. Trời ạ, thật đáng xấu hổ. Sao cô lại có thể mơ thấy những hình ảnh sắc tình biến thái như vậy, hơn nữa, đối tượng lại là anh hai mà cô vẫn tôn kính lệ thuộc nữa.
Cô vỗ vỗ trán cười khổ, cô thật vô sỉ, thật quá vô sỉ đi!- Cô thấy khinh bỉ mình quá đi!
Buổi sáng, ngồi bên cạnh anh cô vẫn không thể tập trung, suốt bữa ăn không ngừng len lén liếc nhìn anh, cố gắng tìm trên mặt anh một tia khả nghi, nhưng cô thật thất vọng, suốt thời gian ăn điểm tâm anh luôn bình thản, chậm rãi uống cà phê.
Cô xiên một miếng chân giò hun khói màu hồng trong đĩa, lại cảm thấy buồn nôn, tại sao mỗi lần ăn chân giò hun khói là cô đều cảm thấy buồn nôn a, cô hung ác dùng dĩa xiên thật mạnh.
“Miên Miên, em làm gì vậy, còn không mau ăn đi, trễ rồi!”, anh dùng khăn giấy tiêu sái lau khóe miệng khêu gợi.
Cô đẩy cái dĩa trước mặt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710719/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.