(7 năm sau, Miên Miên 16 tuổi, cả cha lẫn dì nhỏ của Miên Miên đều đã mất .)
"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ." Cô liên tiếp thét chói tai, từ trên giường bật dậy .
Mẹ Lâm vội vàng tới phòng cô, chạy vội tới đầu giường, nhìn gương mặt đang khiếp sợ của cô, mồ hôi làm ướt cả mái tóc dài, đau lòng xoa xoa mặt cô, "Tiểu thư, cháu sao rồi? Gọi bác sĩ Lữ đến xem sao nhé?".
Từ bên giường cô rút mấy tờ khăn giấy, lau cái trán đang đổ đầy mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói, "Không cần, mẹ Lâm, cháu chỉ mơ thấy ác mộng thôi ạ !"
Mẹ Lâm nghiêm túc nhìn kỹ cô một lát, xác định cô không có gì đáng ngại , mới nói, "Miên Miên, dùng bữa sáng nhé?! Có cảm thấy mệt không? Hay là bác bảo thiếu gia xin cho cháu nghỉ học hôm nay nhé..."
"Không có sao, cháu lập tức xuống nhà liền ." Cô vén chăn lên, xuống giường đi tới phòng tắm.
Mẹ Lâm nhìn cô đi vào phòng tắm, cũng không có nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nhìn khuôn mặt trong gương thần sắc nhợt nhạt, cô có chút buồn cười, tự mắng mình đã là một đứa con gái mập mạp béo tròn rồi mà gương mặt cũng tái nhợt đến mức dọa người.
Nhiều năm nay, cô đều nằm mơ thấy những giấc mơ giống nhau, hơn nữa mỗi lần tỉnh dậy, thần sắc cũng sẽ nhợt nhạt giống cương thi như lúc này.
Bác sĩ Lữ nói, cô sinh ra vốn đã yếu ớt, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/136715/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.