Hai người lúc này cũng đã lên xe, vừa đúng lúc Dương Mỹ An đến thăm Chu Linh Vân. Cô còn chưa kịp đỗ xe đã thấy hai người rời đi liền vội quay đầu đuổi theo.
"Chu Linh Vân với Lục Sở Ngạo sao lại một mình đi đến văn phòng điều tra vậy? Không phải là tố cáo nhau chứ?"
Dương Mỹ An sau cùng cũng đuổi tới nơi, nhưng trời bên ngoài mỗi lúc một mưa to. Cô bất chợt nhớ ra mình để quên ô ở nhà, rốt cuộc đành phải chạy đầu trần đi vào bên trong. Kết quả khiến cho đầu tóc đều ướt hết sạch.
"Mình đúng là ngốc, chạy theo bọn họ làm gì vậy!"
Cô vừa than trách, vừa phủi đi những giọt nước mưa còn đọng trên người. Khi này, một người đàn ông khoảng gần bốn mươi đi tới, nhìn thấy sắc mặt bất mãn cùng với bộ dạng ướt như chuột lột này bỗng dưng anh ta lại cảm thấy đáng yêu. Anh đứng một lúc lâu để ngắm nhìn Dương Mỹ An, cho đến khi cô vẫy gọi mới kịp phản ứng lại.
"Chú ơi? Chú gì ơi?"
"Hả...?"
"Chú có biết văn phòng điều tra đi hướng nào không? Bạn tôi vừa mới tới nhưng tôi lại bị mất dấu rồi."
Phó Quân Sơn cười hắt, lần đầu tiên có một cô gái lại gọi anh bằng chú. Anh cũng mới chỉ ba mươi tám, đã già đến mức đó rồi sao?
"Đó là văn phòng của tôi, cô đi về phía trước, sau đó rẽ phải là tới."
"Là văn phòng của chú sao? Vậy cảm ơn chú nhé!"
Dương Mỹ An nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579900/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.