Phịch!
Lâm Mục Hoàn bị ném phịch xuống dưới đất sau khi bị Chu Linh Vân kéo lê từ ngoài đường vào trong đây. Gương mặt bầm tím cùng bộ dạng run sợ hèn hạ của hắn khiến Hứa Ngụy không thể nhận ra đây là ai.
Vừa định trách Chu Linh Vân tại sao trốn kỹ như vậy anh liền im bặt. Rõ ràng đi trốn tay không, đi về lại mang theo một tên biến thái.
Có điều, cô thực sự đã tìm ra điểm mấu chốt.
Sau đó không lâu, cả Trình Thiếu Khanh và Lục Sở Ngạo đều trở về nhà. Hai người dùng con mắt kinh ngạc nhìn lên Chu Linh Vân như muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ hì hì cười.
“Đang chơi, trùng hợp gặp hắn cho nên… em đem về đây, để hai người đỡ phải mất công tìm kiếm.”
Cô chạy tới chỗ của Lục Sở Ngạo, ôm chặt lấy anh.
“Em chờ anh lâu lắm rồi.”
Tuy vẫn còn hơi sốc về chuyện vừa rồi nhưng Lục Sở Ngạo vẫn ân cần xoa đầu cô, thuận tiện khen cô thật nhiều. Chu Linh Vân mỉm cười, ngước lên nhìn anh.
“Chuyện sau đó… em muốn tự mình làm.”
Lục Sở Ngạo cưng chiều tình nhân nhỏ bé trước mắt, không thể không gật đầu.
“Được.”
…***…
“Chúng tôi bắt anh đương nhiên là có lý do, mà lý do đó anh cũng biết, đúng chứ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Hắn quay ngoắt mặt đi, Chu Linh Vân lại dùng phi tiêu ném tới, đầu kim loại sắc nhọn đâm vào tấm bia được mà Lâm Mục Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579848/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.