Sau khi xử lý xong vết thương cho Chu Linh Vân, bà vú liền đem theo đứa trẻ ra ngoài. Với tâm trạng hiện tại, chắc rằng cô sẽ chẳng còn đủ tinh thần để dỗ dành đứa trẻ này.
Ra tới ngoài cửa, Trình Thiếu Khanh đã đứng đợi sẵn. Hắn cũng không khá là bao, vết cắn của Chu Linh Vân vô cùng sâu khiến cho tay hắn in hằn lên vết thương dài, bắt buộc phải bó lại bằng băng gạc.
“Cô ấy sao rồi?”
“Không kêu không khóc, như người mất hồn vậy…” Bà vú nhẹ giọng nói.
“Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, đừng để cô ấy xuống mật thất.”
“Còn nữa… thỉnh thoảng đem Nhiên Tuyết đến.”
Bà vú nhẹ gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi, còn có chút chần chừ như muốn nói gì đó.
Trình Thiếu Khanh nhíu mày, dường như hắn đang chờ câu nói của bà.
“Thiếu gia… một cô gái tốt như vậy đáng ra không nên chịu đựng những đau đớn thế này. Hay là… cậu dừng lại đi.”
Hắn không muốn nghe nhất là những lời nói thế này. Ánh mắt ấy dần hạ xuống thấp, Trình Thiếu Khanh nén giọng nói của mình xuống đáy họng, âm thanh trầm lạnh thấu xương thấu tủy.
“Đây không phải chuyện bà nên quản. Làm tốt nhiệm vụ của mình và câm miệng lại.”
“…”
Bà vú rời đi rồi, Trình Thiếu Khanh mới thả lỏng nắm tay của mình. Hắn nhìn vào bên trong cửa, đặt người con gái đang thất thần ngồi trên giường vào mắt.
Trình Thiếu Khanh làm sao không biết được bản thân mình đã biến chất đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579271/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.