Trình Thiếu Khanh mệt mỏi nhìn đống tài liệu trước mắt, hắn ngả người ra ghế nghỉ ngơi một lát, chợt nhớ đến những lời ban nãy đã nói với Diệp Mộc Chân. Không biết từ bao giờ trong thâm tâm Trình Thiếu Khanh luôn bồn chồn khi nghĩ đến cảm xúc của Diệp Mộc Chân, hắn sợ mình làm cô buồn, sợ thấy cô khóc.
“Đại ca…” Đàm Lâm gõ cửa rồi đi vào. “Phía bên chợ đen có tin báo, bọn đàn em của Phong Khanh đang nội loạn. Sợ rằng sau này anh ra ngoài sẽ gặp nhiều cản trở.”
“Anh mày cũng đã đoán trước được rồi.” Trình Thiếu Khanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn.
“Vậy anh tính sao? Em thấy Diệp Mộc Chân đi theo anh cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Chi bằng tăng cường thêm phòng bị…”
“Từ lúc nào mà mày có thể tính trước đường đi cho tao rồi?”
Trình Thiếu Khanh cắt ngang lời Đàm Lâm, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn một lượt khiến anh ta có cảm giác như dao đang kề cổ. Đàm Lâm nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh nói tiếp.
“Em chỉ thấy Diệp Mộc Chân đối với anh rất đặc biệt nên…”
“Tao tự có tính toán của mình, mày tốt nhất đừng suy đoán lung tung.”
“Vâng.”
Khóc một đêm khiến đôi mắt Diệp Mộc Chân sưng húp. Cô dậy sớm việc đầu tiên là chạy đi tìm Trình Thiếu Khanh nhưng khi mới mở cửa phòng, hắn đã đứng ở bên ngoài.
“Khanh Khanh…” Diệp Mộc Chân nở nụ cười tươi rói đầy vui mừng.
“Dậy rồi à, xuống nhà ăn sáng thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579241/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.