Thời gian để Trình Thiếu Khanh đến vùng ngoại ô cứu người đủ để cho Lý Tâm giở trò quái ác với Diệp Mộc Chân. Cô không ngừng gọi tên Trình Thiếu Khanh, khóc có, náo loạn có khiến cho Lý Tâm tức giận mà đánh cô nhiều lần.
Hắn không quan tâm đến việc cô chỉ là một cô nhóc mới mười bảy, hắn chỉ cần đại ca mình được thả ra.
Diệp Mộc Chân khóc rất nhiều, cơ thể yếu ớt co ro lại một phía. Vì bị hắn đánh mắng nhiều cho nên cô đã không dám phản kháng, chỉ biết im lặng thầm mong Trình Thiếu Khanh sẽ đến cứu mình.
Đợi thêm được một lúc, tiếng còi xe bên ngoài vang lên, Lý Tâm cũng vui vẻ nhếch miệng đứng dậy.
Trình Thiếu Khanh đi tới, nhìn vào trong căn nhà đã cũ nát, siết chặt tay như muốn che đi sự lo lắng.
“Mộc Chân đâu?”
“Nó trong kia, lành lặn.”
Trình Thiếu Khanh bước chân muốn xem thật kỹ, thế nhưng Lý Tâm liền chặn đường.
“Đại ca tao được thả, con bé ấy mới an toàn.”
Hắn không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, gọi cho Phong Khang.
“Thế nào? Mày vẫn muốn bắt người nữa à?” Là giọng nói của lão ta, Lý Tâm đứng từ xa cũng nghe thấy rõ.
Trình Thiếu Khanh im lặng tiến lại gần, đưa điện thoại cho hắn ta cầm lấy. Lý Tâm nhìn vào số điện thoại, xác nhận chính là đầu máy của Phong Khang liền có chút buông bỏ cảnh giác, vội hỏi.
“Đại ca, anh được thả rồi sao?”
“Mày làm khá lắm!”
Chưa cười được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579239/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.