“Cửa hàng thú cưng sao? Hay đấy.” Phương Mộc nói: “Rất hợp với cậu.” 
Tri Nhạc liên tục gật đầu, cũng cảm thấy như vậy. 
Cậu cũng có lo lắng của mình, sợ người ta không cần cậu, không cho cậu làm. 
“Ai dám không cần em, Tần đại ca của em dẫn người phá banh cửa hàng của nó.” giọng Tần Việt truyền đến. 
Tri Nhạc cười vẫy vẫy tay, chào hỏi Tần Việt. 
Đây là nhóm chat Tần Việt lập, bọn họ đều ở trong này. Khi nào rảnh rỗi thì sẽ gọi nhau tán chuyện. Vốn Thẩm Trình đã từ chối, nhưng thấy dáng vẻ hí hửng của Tri Nhạc thì hắn đành nhịn. Hắn vẫn duy trì giả thiết mình đi nước ngoài, đến lúc gọi video cũng để màn hình đen sì. Nhưng hôm nay hắn có cuộc họp nên không vào. 
Thẩm Minh và Chu Tĩnh cũng không vào, hẳn họ cũng đang bận. 
Phương Mộc cất giọng khinh thường: “Động cái là phá cửa hàng, anh là thổ phỉ à?!” 
“Nhạc Tử đừng để ý đến anh ta, chúng ta nói chuyện tiếp,” Phương Mộc nói với Tri Nhạc: “Tôi cảm thấy ý của Thẩm Trình không phải cho cậu đến làm ở cửa tiệm thú cưng đâu, mà hẳn là mở luôn một cửa hàng riêng ấy.” 
“A?” Tri Nhạc không nghĩ tới ý này. 
Phương Mộc nhún vai: “Nếu không phải thì tôi mở cho cậu.” 
“Đúng vậy, anh Thẩm nhà em không mở cho em thì bọn anh mở cho em, anh có rất nhiều tiền, em muốn mở lớn cỡ nào thì mở.” Tần Việt nói xen vào: “Đến lúc đó thì đưa Phương Mộc đi cùng thường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/3266823/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.