Giang Thiện Nguyên đeo kính lão, dùng thời gian một ngày để xem quyển nhật ký màu hồng này. Hiển nhiên nội dung của nó nhiều hơn quyển màu lam kia. 
“Tri Nhạc.” 
Giang Thiện Nguyên ngồi lặng im một lát, ông cúi đầu, kính treo trên sống mũi, ông nhìn Tri Nhạc, “Con sống ở Thẩm gia rất vui vẻ nhỉ?” 
Tri Nhạc ngẩng đầu khỏi sách vở, đáp vâng. 
“Ở bên Thẩm Trình rất vui sao?” 
“Vâng ạ.” 
“Con thích Thẩm Trình lắm nhỉ?” 
“Vâng ạ.” Tri Nhạc nhướng lông mày, tay cầm sách, cậu không rõ vì sao Giang Thiện Nguyên lại hỏi chuyện này, hình như cách đây không lâu ông đã hỏi rồi. 
“Thật sự thích sao?” 
Tri Nhạc không rõ lý do, vẫn kiên nhẫn gật đầu, nói vâng ạ. 
Nhất thời trong lòng Giang Thiện Nguyên có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, ông suy nghĩ rồi không nói thêm gì nữa. 
Tri Nhạc cũng không hỏi nhiều, tâm tư của cậu đã chạy đến cái hẹn vào buổi chiều với Phương Mộc rồi. 
Chiều đó, Phương Mộc gửi yêu cầu gọi video. 
Gâu gâu gâu —— 
Vừa mới nối máy thì cậu đã nghe được tiếng chó sủa, hai mắt Tri Nhạc sáng lên, cậu kêu lên: “Tiểu Nhạc, Tiểu Trình!” 
Từ khi trở về, Tri Nhạc chưa từng cắt đứt liên hệ với những người khác, Tần Việt và Thẩm Minh thường nói chuyện với cậu mấy câu, Phương Mộc lại vẫn như lúc trước, vẫn giữ liên lạc với cậu, chẳng giấu nhau điều gì. 
Nghe Tri Nhạc nói muốn gặp hai nhóc cún ở Thẩm gia nên hôm nay Phương Mộc bèn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/3266822/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.