Đưa An về nhà, Khoa với tay lấy chiếc lá vương trên tóc cô xuống làm cô thoáng bối rối.
-Hôm nay cảm ơn Khoa nhiều nha, An hết buồn luôn rồi.
-Ừ, khi nào buồn cứ gọi cho Khoa nhé. Thôi Khoa về đây, ngủ ngon.
Vẫy tay tạm biệt Khoa xong, An vui vẻ bước vào nhà. Chưa kịp lên lầu chân cô chợt khựng lại khi nhìn thấy mẹ và chị ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn không mấy thân thiện.
-Thưa mẹ con mới về.
-Mày đi đâu giờ này mới về? Có đứa con gái lớn nào như mày không, tự động trốn đi về cũng không chào hỏi ai một tiếng, ít nhất đây là phép lịch sự tối thiểu mày cũng phải biết chứ. Cho mày đi học 12 năm để mày bôi tro trét trấu vào mặt mẹ mày hả? Thằng cha thì uống đến say xỉn nằm một đống trong kia, còn con thì cư xử như một đứa vô học.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì An đã bị mẹ mắng té tát vào mặt. Nhưng rõ ràng chuyện này cô hoàn toàn không có lỗi mà, là do chị bảo cô về chứ đâu có tự ý không xin phép đâu.
-Chị Thùy An….
-Mày xem có đứa con gái nào như vậy, ăn mặc thì không giống người, nói chuyện với anh rể thì vô lễ, mày muốn ba mẹ xấu hổ đến chết hả?
Mẹ tiếp tục làm một tràng nữa,, An biết thế nào cũng bị mẹ mắng nhưng không nghĩ mình bị vì chuyện oan ức kia. Cô lên tiếng thanh minh.
-Con đâu có tự ý về, là chị Thùy An bảo con về nhà tiếp khách giúp ba mẹ mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/64229/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.