An bắt đầu đi học trở lại. Từ cổng trường vô tới lớp học cô không thể nào đếm hết những lời xì xầm bàn tán củahọc sinh trong trường về chuyện hôm đó, mặc dù đã chuẩn bị tinh thầnthật tốt, cố bỏ ngoài tai những lời không hay nhưng cô vẫn cảm thấy rấtđau.
Bước vào lớp học, An cố gắng dùng vẻ mặt thật tươi để tròchuyện với mấy đứa bạn thân, tụi nó biết nên bày rất nhiều trò để cô vui vẻ. Cũng may vẫn còn có bạn bè để chia sẻ nếu không chắc cô sẽ ủ rũ màkhông dám đến trường nữa rồi.
-An đừng quan tâm đến những gì người ta nói nha.
Chở An về đến nhà, Khoa dặn dò vì sợ cô nghĩ đến những lời độc địa đó rồilại buồn, cậu ước gì mình có khả năng để bịt miệng tất cả mọi người lạiđể không một ai còn nhắc đến chuyện này nữa.
-Ừm, An biết mà.
-Ngoan, Khoa về đây.
Khoa rất tự nhiên bẹo má An rồi đi về.
Đối với An, Khoa thân đến mức có nhiều khi cô xem Khoa như một người bạngái thân thiết, có thể sẻ chia mọi điều của con gái mà không một chútngại ngùng.
Khoa cũng thế, trong đầu cậu luôn nghĩ không ai cóthể phá vỡ tình bạn tươi đẹp giữa hai người, cậu cũng chưa từng nghĩgiữa hai đứa lại phát sinh bất cứ tình cảm gì bởi đã quá thân, quá hiểurõ nhau rồi. Nhưng dạo gần đây cậu thấy mình có chút thay đổi, nhữngđiều cậu nghĩ là thói quen đó lại làm cậu nhớ nhung, gương mặt ngày nàocũng gặp nhưng cậu vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326700/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.