Giờ giải lao, nghe bọn kia nói, Chi vội chạy xuống phòng y tế thăm An.
-Sao lại bất cẩn vậy An, lớn rồi mà cứ như con nít.
Chi trách yêu, nhỏ này chắc lại lắc xa lắc xắc nên mới bị té chứ gì, cô hiểu bạn mình quá mà.
An giả vờ than thở.
-Số An khổ ơi là khổ, ăn ở có đức lắm mà sao ông trời không thương vậy không biết.
-Thôi đi cô nương, xạo vừa thôi.
Nghe Chi nói An mới chịu ngưng cái bài than thở của mình.
-Giỡn thôi, tại hai tên kia đẩy Khoa ngã đè lên người An nên mới ra nông nổi này nè.
Nhắc đến Khoa, Chi lại cảm thấy buồn buồn, có lẽ cô chẳng bao giờ xen vàođược giữa An và Khoa. Mặc dù nhóm 5 đứa chơi thân với nhau nhưng Chi cócảm giác mình cứ như người ngoài cuộc giữa bọn họ, bất cứ cuộc vui nàoAn luôn là trung tâm của cả đám. Không có Chi thì bọn họ vẫn tụ tập bình thường nhưng nếu vắng An thì ai về nhà nấy. Có đôi khi trong Chi cũngxuất hiện một chút ghen tỵ với bạn mình nhưng An hoàn toàn vô tội, haingười lại hiểu nhau như thế nên Chi cảm thấy mình thật xấu xa. Dù vậycũng không thể trách Chi vì con người ai lại chẳng ích kỷ, nhất là liênquan đến chuyện tình cảm nam nữ thì lại càng thêm phức tạp.
Bâygiờ cô lại rơi vào hoàn cảnh khó xử, Chi thích Khoa nhưng lại sợ mìnhchen vào tình cảm của An, một bên là bạn thân, còn một bên là tình cảmtrai gái khiến cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326694/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.