Mãi suy nghĩ, anh không biết mình đã đứng trước cửa nhà An từ khi nào.
Nghe tiếng gõ cửa, An mở cửa ra và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Thái đến,chẳng phải anh mới chở cô về cách đây không bao lâu sao, sao bây giờ lại đến đây.
-Anh Thái, anh quên gì hả?
-Không, chỉ muốn gặp em thôi.
Giọng Thái trầm hẳn, gương mặt phảng phất nỗi buồn làm An lo lắng, có chuyện gì mà anh lại buồn bã như vậy chứ.
-Anh có chuyện gì thế? Nói Thỏ nghe đi.
Nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, Thái chẳng nói chẳng rằng ôm chặt lấy An, lần đầu tiên trong cuộc đời anh khóc trướcmặt người khác.
An đơ người trước hành động của Thái, có lẽ anh phải rất đau lòng nên mới trở nên mềm yếu như thế.
-Chỉ một lúc thôi, được không?
Khẽ gật đầu, An cứ ngồi yên trong vòng tay Thái., hi vọng có thể phần nào xoa dịu nỗi đau trong lòng anh.
Thái để mặc cho nước mắt của người đàn ông rơi xuống, những lúc thế này anhchỉ cần bên cạnh cô, chỉ có cô mới có thể xoa dịu trái tim anh mà thôi.
Anh nhớ cô da diết, nhớ đến nổi chỉ mong được nhìn thấy cô nếu không bảnthân sẽ không làm được việc gì. Anh phải làm thế nào mới có thể được ởbên cạnh cô gái này mà không có chút trở ngại nào đây? Anh thật sự rấtmệt mỏi, ước gì giây phút này là vô tận để anh có thể được ôm cô mãi như thế này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326671/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.