Đêm đó, An ngồi thu mình khóc đến sáng,cứ mỗi lần cô nhắm mắt lại thì hình ảnh Khoa lại hiện ra, những kỷ niệmđẹp của hai đứa tràn về khiến cô không thể nào chợp mắt được.
Khoa của cô bây giờ đang làm gì, có hạnh phúc hay không?
“Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời.”
Cứ mỗi lần nghĩ về nỗi đau này, An lại thầm nhủ với lòng rằng “rồi sẽ quên được nhau thôi” để tự trấn an mình.
Cả đêm không ngủ nên An đến bệnh viện sớm, hôm nay ba phẫu thuật nên cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong yên lặng, An ở bên ngoài chỉ biết cầunguyện cho ba bình an mà thôi. Cô mệt mỏi rã rời, người không còn chútsức sống nào, cũng may còn có Thái bên cạnh động viên nếu không chắc côđã ngất đi rồi.
Ba nhất định phải bình an trở ra, nếu không chắc cô cũng sẽ gục ngã mất thôi.
-Em đúng là không biết nghe lời, hôm qua anh bảo em về nhà nghỉ chứ có bảo về nhà khóc đâu hả?
-Bụi bay vào mắt chứ em đâu khóc đâu…
-Còn cãi nữa hả? Để bệnh xuống là không yên với tôi đâu đó.
Nhìn đôi mắt sưng húp của An là Thái biết ngay, anh lo lắng lắm, với tìnhtrạng này làm sao An đủ sức lo cho ba bây giờ. Ba là người hiền lành,yêu thương con cái như thế, cầu mong mọi sự tốt đẹp sẽ đến với ba.
Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326598/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.