Tốt nghiệp xong, Khoa trở về phụ mẹ trông coi việc kinh doanh của gia đình. Cậu bây giờ khác lắm, chững chạckhông thích đùa giỡn như trước kia nữa, lúc nào cũng mang lấy khuôn mặtlạnh lùng khó gần đó theo bên mình.
Hôm nay, trên đường đi thựctập về, An bắt gặp bóng dáng quen thuộc trên đường. Cả hai nhìn nhau một hồi lâu rồi Khoa lướt qua An như chưa từng quen biết.
An đau đến mức hơi thở khó khăn, vết thương tưởng chừng như đã lành nay lại âm ỉnhói đau, thì ra cho dù có xa nhau đi bao lâu chăng nữa thì An vẫn yêucậu như ngày đầu.
Tim An như có ai đang bóp chặt khiến cô đau đớn ngồi phịch xuống ôm ngực khóc. Khoa quay đầu nhìn lại, đôi chân chỉmuốn chạy thật nhanh đến để quan tâm cô như trước kia nhưng lý trí không cho phép. Phải khó khăn lắm Khoa mới điều khiển được đôi chân mình bước đi không màng đến người con gái đang gục ở phía sau. Cậu sợ lắm, sợ khi đến gần sẽ không kiềm chế được mà chạm đến cô rồi cuối cùng lại bị tổnthương,
Có lẽ Khoa đã đính hôn rồi, có lẽ Khoa đang rất hận cô thôi thì cố gắng bước đi dẫu con tim này vẫn không thể ngừng đau được.
“Em sẽ mãi luôn dõi theo anh, vẫn đứng đằng sau đủ gần để chỉ cần anh quay lại sẽ nhìn thấy em ở đó”.
Khoa cũng đau lòng không kém, cái cảm giác chỉ muốn ôm lấy An thật chặtnhưng dặn lòng phải bước đi thật sự rất đau, thời gian không làm nguôingoai nỗi nhớ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326597/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.