Quẻ sâm kia không phải cầu cho hắn
Mà là khi tiểu Sơ Lục đùa giỡn cùng hắn, một hai phải nhìn xem xin sâm là đồ vật gì chơi có vui không, hắn vừa lúc chuyển mắt, thấy bộ dáng Đường Ngọc ở bên cạnh thành kính bái phật, trong lòng tự nhiên xúc động, cho nên thật sự cầu một quẻ……
Quẻ này là cầu cho Đường Ngọc.
Hỏi bình an.
Lúc hắn tiếp nhận quẻ sâm, còn chưa kịp nhìn kỹ nội dung trên quẻ, chỉ nhìn đến hai chữ “Đại hung” ở cuối cùng, ánh mắt liền ngưng trệ
Sắc mặt Trần Thúc lập tức trắng bệch.
Hắn cầu chính là Đường Ngọc bình an trôi chảy.
Lập tức, Trần Thúc cứng đờ.
Khi tiểu Sơ Lục quấn lấy hắn hỏi, hắn thế nhưng nhất thời chưa kịp phản ứng, cả người đều tựa như ngây ngốc, trong đầu ngoại trừ hai chữ “Đại hung” vừa mới thấy, còn lại chỉ là một mảnh trống rỗng……
Tiểu Sơ Lục tiến sát lên hỏi hắn, hắn trả lời qua loa lấy lệ
Lát sau cách đó không xa Đường Ngọc bái xong Phật lại đây, hắn nhìn nhìn nàng, thuận tay ném quẻ sâm vào nơi không ai chú ý, sợ nàng thấy, hỏi, cũng sợ nàng để ở trong lòng, lo lắng
Nhưng Đường Ngọc vẫn nhìn ra sắc mặt hắn có dị, cũng hỏi hắn có phải không thoải mái hay không, hoặc là có tâm sự gì linh tinh.
Hắn biết Đường Ngọc quan tâm hắn.
Cũng như hắn quan tâm nàng.
Hôm nay là mùng một, đi chùa cầu phúc, là trừ bách bệnh, khu trừ tà ám, nhưng khi trở về, lòng Trần Thúc tựa như bị khối đá đè nặng
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299755/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.