Đường Ngọc cũng từ nhĩ phòng ra tới, nhưng không quấy nhiễu phụ tử hai người bọn họ, mà đi ra phòng ngoài vừa uống nước nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa lấy sách trên kệ sách đọc
Tiếng Trần Thúc cùng tiểu Sơ Lục nói chuyện ngẫu nhiên sẽ truyền ra ngoài, ấm áp, bỗng nhiên nghe được một hai câu cũng sẽ làm người khác ôm bụng cười.
Từ từ, âm thanh trong phòng truyền đến càng ngày càng nhỏ, khoảng cách càng ngày càng dài, sau đó hẳn là đã ngủ.
Đường Ngọc đứng dậy, mới vừa vén mành lên, vừa lúc Trần Thúc từ trong phòng trong đi ra
"Ngủ?" Đường Ngọc hỏi.
Trần Thúc gật đầu.
Đường Ngọc nói, "Chàng đã lâu không ở cạnh, con cao hứng."
Trần Thúc cười cười, hôn lên sườn má nàng, ấm giọng nói, "Ta cũng đã lâu không ở cùng nàng, đêm nay bù cho nàng......"
Có người luôn thình lình nói một hai câu như vậy, Đường Ngọc đỏ mặt
Lần này còn chưa kịp phản ứng, Trần Thúc đã chặn ngang bế nàng lên, dưới chân đã trống không, nàng nhanh chóng ôm cổ hắn, "Trường Doãn....."
Trần Thúc nói, "Mới vừa ôm nhi tử lên giường, cần đối xử bình đẳng."
Đường Ngọc dở khóc dở cười.
Nhưng hắn đã công khai ôm nàng ra khỏi phòng trong
Lê ma ma cùng Tiểu Mễ nhìn thoáng qua, đều nháo nhào cúi đầu, "Hầu gia, phu nhân."
Đường Ngọc ngượng ngùng, vùi đầu vào trước ngực hắn
Trần Thúc nhìn Lê ma ma nói, "Sơ Lục ngủ."
Lê ma ma cùng Tiểu Mễ đều lên tiếng.
Trần Thúc ôm Đường Ngọc về phòng, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Lê ma ma cùng Tiểu Mễ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299754/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.