Hôm sau, đại phu tới phủ xem bệnh, nói phu nhân hẳn là không lâu trước đây làm việc quá mức vất vả, cũng vẫn luôn chịu đựng, bỗng nhiên rảnh rỗi, thân thể có chút không thoải mái là việc bình thường, điều dưỡng một ít thời gian thì tốt lại thôi.
Trần Thúc nhớ tới trước sau quân hầu đại điển một tháng, Đường Ngọc và hắn giống nhau, cũng cơ hồ đều làm liên tục, hắn ứng phó việc trong triều, Đường Ngọc cũng xã giao nữ quyến ở hậu viện, nữ quyến rất nhiều, tụm vào một chỗ cũng lao tâm tốn sức, Đường Ngọc còn phải chăm sóc tiểu Sơ Lục cùng hắn, khi quân hầu đại điển, trong phủ tiếp khách, còn có an bài xem lễ, Phạm Cù đều tìm Đường Ngọc hỗ trợ, nàng liên tiếp hơn tháng cũng không được nghỉ ngơi tốt
Trong trí nhớ Trần Thúc, Đường Ngọc rất ít khi sinh bệnh.
Trong phủ phần lớn cũng do Đường Ngọc chăm sóc hắn cùng Sơ Lục
Lần này Đường Ngọc bỗng nhiên nằm trên giường, thật sự làm hắn có chút không quen, cũng có chút luống cuống tay chân, càng có rất nhiều lo lắng.
"A Ngọc." Trần Thúc canh bên người nàng, "Đại phu nói nàng cần nghỉ ngơi nhiều, đừng nhọc lòng việc khác nữa."
Đường Ngọc gối vào trong lòng ngực hắn, nhẹ "Ừhm" một tiếng.
Tiểu Sơ Lục động một chút liền muốn đến tìm mẫu thân.
Trần Thúc duỗi tay đặt bên môi làm tư thế im lặng, "Mẫu thân bị bệnh, cần nghỉ ngơi nhiều."
Sơ Lục có khi sẽ nghe lời gật đầu, cũng có khi sẽ không nói đạo lý, một hai phải Đường Ngọc.
Thời gian này, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299751/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.