Mắt Trần Thúc như bị đóng băng, nhất thời cũng đã quên nhúc nhích.
Tay hắn không có buông ra, đổi lại Đường Ngọc dắt hắn đi vào, "Sơ Lục"
Đường Ngọc kêu một tiếng, từ xa xa, tiểu Sơ Lục quay đầu.
Giống như viên gạo nếp đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, ngây thơ hồn nhiên......
Trần Thúc không thể dời ánh mắt
Khi hắn rời đi, Sơ Lục chỉ mới hơn một tuổi, bây giờ, đã hai tuổi, đã cao lại lớn nhiều như vậy, cũng không giống như lúc bé nhiều......
Tiểu Sơ Lục thấy hắn cùng Đường Ngọc, vui mừng nói, "Cha, nương!"
Thì ra mỗi lần tiểu Sơ Lục gọi "Cha", nhìn hắn vui mừng chạy tới là dáng vẻ này......
Trần Thúc giống bình thường nửa ngồi xổm xuống, chờ tiểu Sơ Lục nhào vào trong lòng ngực hắn
Hắn không nhịn được mờ mịt trong mắt, "Sơ Lục, cha có thể nhìn thấy con rồi......"
Đường Ngọc cũng không phá vỡ
Phía sau Sơ Lục, Lê ma ma cùng Bảo Hương, Bình Á, Tiểu Mễ đều tiến lên, "Hầu gia?"
Đều biết hôm nay hầu gia tháo băng vải, trên dưới cả nhà trong lòng đều lo lắng, nhưng khi Trần Thúc ngước mắt nhìn về phía các nàng, khẽ ừ một tiếng, Lê ma ma vui quá khóc trước, tiếp theo là Tiểu Mễ, Bình Á cùng Bảo Hương.
"Cha, cha thật sự có thể nhìn thấy con sao?" Tiểu Sơ Lục tò mò.
Hôm nay Lê ma ma cùng mấy người Bảo Hương nói với bé rất nhiều lần, trong đầu bé vẫn luôn có ấn tượng này.
Trần Thúc vừa gật đầu, vừa duỗi tay xoa gương mặt nộn nộn của bé, "Có thể thấy được, cha có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299743/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.