Đường Ngọc có chút ngây ngốc.
“Ta có thể thấy nàng, A Ngọc.” Hắn nhìn nàng, ôn hòa cười cười, trong mắt tựa như có một tia nắng ấm áp giữa trời đông, “Ta có thể thấy……”
Âm thanh của hắn bình thản mà yên lặng, tựa như cánh yến mùa xuân xẹt qua mặt hồ, tạo nên từng đợt sóng ngầm, bình tĩnh không chút rúng động
Đường Ngọc ngưng mắt nhìn hắn.
Mắt hắn xác thật có thần, đôi mắt nhìn nàng, ôn mắt như nước, mang theo ấm áp trước đây
“Chàng thật có thể thấy?” Chóp mũi nàng đều hơi hơi đỏ lên.
Hắn chậm rãi gật đầu.
Đường Ngọc không nhịn được, nhào vào trong lòng ngực hắn
Trần Thúc mỉm cười, thấp giọng nói, “A Ngọc, còn có người ở đây ~”
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Lưu đại phu liếc mắt nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Lưu đại phu cười cười.
Lưu đại phu cùng hắn đã sớm quen thuộc, Trần Thúc chậm rãi duỗi tay, chậm rãi, lại chậm rãi khẽ vuốt đầu Đường Ngọc, tựa như đã qua rồi một mùa đông dài khắc nghiệt……
“A Ngọc, để ta nhìn nàng thật kỹ.” Trần Thúc ấm giọng.
Bên tai có tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, Đường Ngọc không có buông tay.
“A ngọc, Lưu đại phu còn nhìn nha……” Trần Thúc lại lần nữa ấm giọng
Người nằm trên người không có nhúc nhích, Lưu đại phu nắm tay ho nhẹ hai tiếng, chắp tay với Trần Thúc, an tĩnh lui ra ngoài.
Chờ Lưu đại phu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn hai người Đường Ngọc cùng Trần Thúc
Trần Thúc ôm nàng ngồi ở trên người, ánh mắt nàng không thể không nhìn về phía hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299742/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.