Đường Ngọc kinh sợ, trong mắt như đang có mảnh vụn vỡ nát, hẳn là đã bị dọa sợ, cũng có khổ sở.
Thật không chịu nổi chọc ghẹo, Trần Thúc không đùa nàng nữa, "Gạt nàng thôi, không có chém."
Đường Ngọc sửng sốt, hốc mắt mờ mịt.
Trần Thúc lại nói, "Nhưng mà ta ghen......"
Đường Ngọc chớp chớp mắt, nhớ tới khi ở dịch quán ở Hoa thành, hắn biết nàng bởi vì dời tầm mắt hắn nên chủ động thân cận hắn, trong lòng Đường Ngọc thấp thỏm.
Nàng bị hắn bức đến góc tường.
"Tên thân mật tiểu hầu tử từ đâu mà có?" Hắn là lu dấm bị đổ.
Đường Ngọc ngây người.
"Hửm?" Hắn tiếp tục.
Đường Ngọc không thể không ậm ừ nói, "Trước đây hắn ở trong cung...... quen biết với thiếp, cũng từng giúp đỡ thiếp......" Ánh mắt Đường Ngọc không dám nhìn hắn, nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, hơi lấm la lấm lét
Đầu ngón tay hắn mơn trớn từ má nàng, đến chỗ xương quai xanh, chọc cho lòng nàng càng thêm thấp thỏm.
"Vì sao lại là tiểu hầu tử?" Chua đến không yên lòng, nhưng âm sắc vẫn trầm ổn.
Đường Ngọc căng da đầu nói, "...... Khi hắn còn nhỏ...hơi dính người"
Nói xong, lại cảm thấy không ổn
Hắn quả thực cúi người cách nàng càng gần hơn, ái muội nói, "Ta không biết phu nhân lại thích dính người."
"Không phải......" Đường Ngọc không biết nên nói như thế nào
Hắn nhàn nhạt nói, "Sớm biết phu nhân thích dính người như vậy, lúc trước ở Miểu thành đã không phải giả bộ rồi"
Đường Ngọc nhớ tới khi ở Miểu thành, đột ngột đỏ mặt thêm vài phần.
Nhưng người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299697/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.