Chương trước
Chương sau
Đường Ngọc kinh sợ, trong mắt như đang có mảnh vụn vỡ nát, hẳn là đã bị dọa sợ, cũng có khổ sở.
Thật không chịu nổi chọc ghẹo, Trần Thúc không đùa nàng nữa, "Gạt nàng thôi, không có chém."
Đường Ngọc sửng sốt, hốc mắt mờ mịt.
Trần Thúc lại nói, "Nhưng mà ta ghen......"
Đường Ngọc chớp chớp mắt, nhớ tới khi ở dịch quán ở Hoa thành, hắn biết nàng bởi vì dời tầm mắt hắn nên chủ động thân cận hắn, trong lòng Đường Ngọc thấp thỏm.
Nàng bị hắn bức đến góc tường.
"Tên thân mật tiểu hầu tử từ đâu mà có?" Hắn là lu dấm bị đổ.
Đường Ngọc ngây người.
"Hửm?" Hắn tiếp tục.
Đường Ngọc không thể không ậm ừ nói, "Trước đây hắn ở trong cung...... quen biết với thiếp, cũng từng giúp đỡ thiếp......" Ánh mắt Đường Ngọc không dám nhìn hắn, nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, hơi lấm la lấm lét
Đầu ngón tay hắn mơn trớn từ má nàng, đến chỗ xương quai xanh, chọc cho lòng nàng càng thêm thấp thỏm.
"Vì sao lại là tiểu hầu tử?" Chua đến không yên lòng, nhưng âm sắc vẫn trầm ổn.
Đường Ngọc căng da đầu nói, "...... Khi hắn còn nhỏ...hơi dính người"
Nói xong, lại cảm thấy không ổn
Hắn quả thực cúi người cách nàng càng gần hơn, ái muội nói, "Ta không biết phu nhân lại thích dính người."
"Không phải......" Đường Ngọc không biết nên nói như thế nào
Hắn nhàn nhạt nói, "Sớm biết phu nhân thích dính người như vậy, lúc trước ở Miểu thành đã không phải giả bộ rồi"
Đường Ngọc nhớ tới khi ở Miểu thành, đột ngột đỏ mặt thêm vài phần.
Nhưng người nào đó làm như còn cảm thấy chưa thỏa mãn, "Ta có tên thân mật không?"
Đường Ngọc: "......"
Trần Thúc: "......"
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Đường Ngọc đối diện với lu dấm nào đó trước mặt, đành phải bịa chuyện, "...... Tiểu...... cẩu tử......"
Do nàng nghĩ tới Đường Đường, chỉ là nói xong, chính mình cũng sửng sốt.
Trần Thúc cũng sửng sốt.
"Mới nghĩ ra?" Trần Thúc vừa tức giận vừa buồn cười.
Đường Ngọc bị lật tẩy, chỉ có thể ảo não cắn cắn môi, lại lần nữa căng da đầu gật đầu.
Trần Thúc thấy sắc mặt nàng đều đã hồng thấu, trong lòng liền muốn trêu cợt nàng, nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, ái muội nói, "Thích tiểu cẩu tử của nàng không?"
Mặt Đường Ngọc hồng thấu, dần dần hồng thấu đến sau lỗ tai
Vô tình nghĩ đến trên giường, khi hắn đang gắng sức
Nàng nếu không như ý hắn, hôm nay sợ là không thể kết thúc việc này được, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Thích......"
"Có bao nhiêu thích?" Hắn tiếp tục.
Đường Ngọc: "......"
Đường Ngọc ai oán, "Chính là, rất thích......"
Lại nói thật sự muốn khóc.
Hắn giống như đã chọc gần đã rồi, nhàn nhạt nói, "Nếu sau này còn nhắc đến tiểu hầu tử nữa, ta sẽ ghen thật đấy"
Đường Ngọc nghĩ thầm, như thế này mà còn chưa gọi là ghen sao?
Hắn hôn lên khóe miệng nàng, "Đêm nay nàng lại tiếp tục dỗ ta, ta sẽ không tức giận."
Sắc mặt Đường Ngọc hồng đến không được.
Nhưng rốt cuộc, hắn buông tay, eo nàng đều đã bị hắn nắm sưng......
Khi đứng dậy, Trần Thúc ôn hòa nói, "Đúng lúc, nương tiểu hầu tử trước đây đã từng giúp ta trong cung, cho nên ta thả hắn đi."
Đường Ngọc nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, "Không muốn cánh tay cùng chân hắn."
Đường Ngọc làm như nhẹ nhàng thở ra, bây giờ Trần Thúc nói nàng tin.
Nhưng Trần Thúc lại nói, "Sớm biết nàng quan tâm hắn như vậy, ta đã bảo Trần Nguyên chém rồi, bất quá, sau này hẳn là hắn sẽ không đến nữa."
"Trần Thúc......" Âm thanh nàng có chút nhẹ, tựa như mèo con
Trần Thúc cười nói, "Âm thanh này dễ nghe, đêm nay gọi thêm vài lần......"
Trước khi sắc mặt Đường Ngọc sắp chuyển thành tím, hắn duỗi tay dắt tay nàng ra khỏi viện
Đây xem như đã qua vụ này?
Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, "Đi đâu?"
Hắn nhìn nàng, "Đi gặp tổ mẫu cùng mợ, Trường Nhạc viện cách viện của hai ta gần, ta đã cho Lê ma ma dọn dẹp, tạm thời để tổ mẫu và mợ ở đó, mấy ngày nay vừa lúc có dịp nhàn rỗi, có thể dẫn tổ mẫu cùng mợ đi chọn hai viện thích hợp, chờ qua tháng giêng rồi dọn đến đó."
Đường Ngọc không ngờ hắn nghĩ tinh tế chu toàn như vậy
Chỉ là, Đường Ngọc lại hỏi, "Không trở về Miểu thành sao?"
Nàng nghĩ là tổ mẫu muốn về Miểu thành.
Trần Thúc nói, "Ta đã hỏi tổ mẫu, tổ mẫu nói, nàng ở nơi nào, bà sẽ ở nơi đó."
Đường Ngọc hơi giật mình.
Trần Thúc lại nói, "A Ngọc, ngày sau có khả năng hai người chúng ta sẽ chạy tới chạy lui hai nơi Bình Nam cùng Vạn Châu, nhưng chỉ sợ thời gian ở Vạn Châu sẽ tương đối nhiều hơn chút, tuổi tác tổ mẫu cao, ta muốn để tổ mẫu ở lại Vạn Châu này, ngày sau có hài tử, tổ mẫu cũng có thể chăm sóc, trong lòng cũng thích."
Bỗng nhiên nói đến hài tử, hôm nay không biết Đường Ngọc đã đỏ mặt mấy lần
Trần Thúc rất muốn hài tử.
Nàng nhớ tới câu kia của hắn, Đường Ngọc, ta lại có nhà rồi......
"Ừm" Nàng nhẹ giọng.
Dọc đường, không ít gã sai vặt, nha hoàn cùng bà tử nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm tay, đều theo lễ chào hỏi, "Hầu gia, phu nhân!"
Trần Thúc nghe được trong lòng rất thoải mái.
Chờ đến Trường Nhạc uyển, lão thái thái cùng Dương thị, Mậu Chi vừa lúc dùng xong cơm sáng, lão thái thái hỏi, "Ăn sáng chưa?"
Hai người đều đáp, còn chưa ăn.
Đã canh giờ này rồi......
Lão thái thái cùng Dương thị đều sửng sốt, lát sau, lại kịp phản ứng rất nhanh
Trần Thúc cùng Đường Ngọc liếc nhau, tối hôm qua nháo quá lợi hại, thức dậy có hơi muộn. Nha hoàn hầu hạ trong viện lại mang thêm chén đũa cùng thức ăn, Trần Thúc và Đường Ngọc dùng cơm sáng cùng lão thái thái và Dương thị
Đường Ngọc ăn không nhiều lắm, sau khi ăn xong, đi dạo trong sân viện cùng Dương thị, nhìn Mậu Chi đá cầu cùng gã sai vặt
Trần Thúc ăn xong chậm, bởi vì cảm thấy tổ mẫu dường như có chuyện muốn nói cùng hắn
Quả nhiên, vừa nhìn Đường Ngọc và Mậu Chi trong viện, lão thái thái vừa mở miệng, "Trường Doãn, tổ mẫu có việc thương lượng cùng con."
"Tổ mẫu cứ dặn dò, Trường Doãn lắng nghe." Trần Thúc cũng vừa lúc dùng xong, lau lau miệng.
Lão thái thái nghiêm túc nói, "Trường Doãn, ta biết con cùng Ngọc nhi hiếu tâm, muốn cho ta cùng ở với các con, ở gần bên cạnh thuận tiện chăm sóc. Nhưng nơi này là hầu phủ, trong lòng tổ mẫu cũng hiểu rõ, ngày thường con cùng Ngọc nhi khẳng định nhiều việc, hai đứa cũng khó có khi ở một chỗ. Ta và mợ con đã thương lượng xong, chúng ta tìm một nơi ở gần chỗ này, chỉ cần thường xuyên qua lại gặp mặt, cũng thân thiết, ngược lại càng thỏa đáng hơn so với ta ở tại hầu phủ."
Trần Thúc ấm giọng, "Tổ mẫu có băng khoăn nào khác?"
Lão thái thái thở dài, "Ngọc nhi mới tới, trong phủ còn rất nhiều chuyện cần nhọc lòng, nếu ta ở đây, nàng nhất định nhân nhượng ta trước, ta muốn nàng xử lý các việc trong tay trước, không được phân tâm, tương lai còn dài."
Trần Thúc hiểu ý, "Con hiểu, tổ mẫu, con cho người đi làm."
Trần Thúc thông thấu, giúp lão thái thái phân ưu
Lúc này lão thái thái mới lộ ra miệng cười, "Trường Doãn, tổ mẫu thật sự thích con."
Trần Thúc cười nói, "Tổ mẫu, việc này chờ sau khi đón năm mới xong, con sẽ nói với A Ngọc."
Lão thái thái nói được.
Trong sân, Đường Ngọc cũng vừa lúc quay đầu lại.
Tuy rằng không biết Trần Thúc nói gì với tổ mẫu, nhưng thấy sau khi trò chuyện cùng Trần Thúc, nét u sầu trên khuôn mặt tổ mẫu đã được quét sạch, hẳn là chuyện trong lòng đã được giải quyết
Tổ mẫu và mợ cố ý tách nàng ra, Đường Ngọc không có hỏi nhiều.
Muộn chút, Trần Thúc tiến lên, "A Ngọc, lát nữa lại đến chỗ tổ mẫu, hai ta còn có việc phải làm."
Đường Ngọc nhìn hắn.
Tổ mẫu nói, "Đi thôi."
"Sao vậy?" Đường Ngọc vẫn chưa quen Kính Bình Hầu phủ, cũng không biết đường này đi nơi nào.
Trần Thúc cười nói, "Kính Bình Hầu phu nhân, hôm nay có đại sự cần phu nhân tự mình xử lý."
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn cười cười, "Đi thiên sảnh."
Bình thường chính sảnh chỉ dùng trong các dịp đại hôn, hiến tế, sinh nhật đại lễ, thiên sảnh chỉ dùng cho các việc chính thức cùng long trọng, hơn nữa hắn mới vừa nói, có việc muốn phu nhân tự mình xử lý, nàng có chút khẩn trương.
Nhưng chờ tới thiên sảnh, mới thấy tôi tớ trong phủ hầu như đều ở đây, thấy nàng cùng Trần Thúc đều theo lễ chào hỏi, "Hầu gia, phu nhân!"
Đường Ngọc cười cười, mới biết "đại sự" Trần Thúc nói, là Kính Bình Hầu phu nhân phát bao lì xì.
Trên mặt mỗi người đều có ý cười, cũng mang ơn đội nghĩa, lãnh bao lì xì, chúc hầu gia phu nhân tân hôn vui sướng, cũng có người nói tân xuân vui sướng, còn có các loại lời chúc khác nhau
Hạ nhân trong phủ rất nhiều, Đường Ngọc nghe suốt một canh giờ.
Một canh giờ qua đi, bao lì xì phát ở thiên sảnh mới xong.
Kỳ thật cũng không mệt, Trần Thúc vẫn luôn đứng sau nàng, trước đây trong phủ không có chủ mẫu, những việc này đều do Phạm Cù làm, hiện giờ Đường Ngọc tới, mọi người biết ngày sau chủ sự trong phủ chính là phu nhân, hơn nữa, ngay cả việc vặt này, hầu gia đều vẫn luôn đứng sau phu nhân, trong phủ đều biết hầu gia có bao nhiêu sủng ái phu nhân, hôm nay trong phủ cũng đều gặp qua phu nhân.
"Phu nhân vất vả." Trần Thúc duỗi tay dắt nàng.
Đường Ngọc muốn cười.
Chung quanh không có người khác, Trần Thúc hôn má nàng, "Sau này việc trong phủ giao cho nàng."
Đường Ngọc thở dài, "Thiếp chỉ mới phát bao lì xì thôi mà."
Nói như nàng vừa làm xong đại sự gì ấy!
Trần Thúc cười nói, "Chờ qua dịp cuối năm, để Phạm Cù giao chìa khóa phủ kho cho nàng."
Đường Ngọc kinh ngạc.
Hắn lại hôn sau tai nàng, thở dài, "Ta đã sớm không muốn để Phạm Cù quản trướng, phu nhân quản càng tốt......"
Khi nói đến Phạm Cù, quả thực Phạm Cù lại tới, tay Trần Thúc vốn đang ôm Đường Ngọc không buông, Phạm Cù lúc nào cũng bới lông tìm vết, thế nhưng, lần này nhìn nhìn hắn cùng Đường Ngọc, cũng không nói gì khác
Trần Thúc biết là do Đường Ngọc
Có đôi khi Phạm Cù sẽ dỗi hắn, nhưng ấn tượng của Phạm Cù đối với Đường Ngọc rất tốt, nghe Đường Ngọc nói, cũng chưa bao giờ dỗi Đường Ngọc, quả thực Đường Ngọc và hắn là hai loại đãi ngộ khác nhau.
Bây giờ Phạm Cù tới, "Hầu gia, phu nhân, đồ mới cuối năm tới rồi"
Trước mỗi cuối năm hầu phủ đều phải làm đồ mới, để mặc lúc đón năm mới
Chỗ Trần Thúc tự nhiên không nói nhiều, mỗi năm Phạm Cù đều sẽ chuẩn bị, nhưng Trần Thúc không ngờ Đường Ngọc, tổ mẫu, mợ và Mậu Chi đều đã chuẩn bị xong
Trần Thúc lau mắt mà nhìn.
Phạm Cù nói, "Trên đường đã ước lượng kích thước, trực tiếp cho người làm xong trước, ngày mai là đón năm mới, hôm nay phu nhân, lão phu nhân, cữu phu nhân cùng Mậu Chi công tử thử trước, không hợp thì sửa liền, vừa người thì ngày mai trực tiếp mặc."
Trần Thúc khen tặng, "Vẫn là ngươi thận trọng chu toàn."
Phạm Cù nhìn nhìn hắn, đáp lễ nói, "Không dám nhận."
Đường Ngọc nhớ tới trước đây Trần Nguyên và Trần Lỗi nói cùng nàng, hầu gia cứ đi gấp như vậy, là sợ sau khi Phạm đại nhân tới lại hỏi hắn vì sao thành thân trước, hầu gia có hơi sợ Phạm đại nhân, bởi vì Phạm đại nhân cũng quản thúc hầu gia.
Đường Ngọc cười cười, hai người bọn họ ở chung kỳ thật cũng thú vị.
Chờ muộn chút thử xiêm y, Đường Ngọc vừa vặn, không cần chỉnh lại.
Tổ mẫu chỉ sửa đơn giản, không sai biệt lắm liền đã vào đêm.
Ngày mai chính là đón năm mới, Kính Bình Hầu phủ to như vậy, đón năm mới việc nhiều, cũng cần dậy sớm, hai người Trần Thúc và Đường Ngọc liền nghỉ ngơi rất sớm
Thoát xiêm y, đổi bộ xiêm y ngủ rộng thùng thình, Đường Ngọc cũng duỗi tay gỡ trâm cài đầu cùng hoa tai xuống, rửa mặt xong, mới trở về giường ngồi xuống.
Trần Thúc nửa ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng, "Ngày mai chính là đón năm mới"
Đường Ngọc cười, "Sao vậy?"
Đang tốt đẹp sao bỗng nhiên cảm thán.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.