Dạo bước về lại viện, thấy Đường Ngọc còn ngủ trên giường, an ổn như hài tử
Trần Thúc nhẹ giọng than thở, mới vừa rồi là hắn ghen
Trước nay nàng không chủ động với hắn như vậy bao giờ, lần đầu chủ động, lại vì để Triệu Văn Vực chạy thoát, nhưng dù biết rõ như thế, hắn vẫn toàn tâm tiếp nhận
Ai bảo nàng là Đường Ngọc......
Đổi người khác, có lẽ bình dấm chua đã sớm đổ
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Nàng không sợ phu quân của nàng tức giận? Sinh ra ngăn cách với nàng sao?"
Nhưng Đường Ngọc ngủ, lông mi thon dài lật úp, vẻ mặt khi ngủ an tĩnh lại đẹp đẽ, hắn nhịn không được cúi người hôn trán nàng
Đường Ngọc hơi hơi tỉnh, "Trường Doãn?"
"Ngủ đi." Trần Thúc không ngờ nàng bỗng nhiên tỉnh.
Đường Ngọc chống tay ngồi dậy, mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt, "Giờ nào rồi?"
Trần Thúc nhìn nhìn đồng hồ nước bên cạnh, "Vừa qua giờ Tý nửa canh giờ, mau ngủ đi."
Qua giờ Tý?
Đường Ngọc lại dường như càng thanh tỉnh, vốn đang chống tay ngồi dậy, còn buồn ngủ, bây giờ lập tức tiến lên, hôn gương mặt hắn, "Sinh nhật vui vẻ, Trường Doãn, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có ngày này."
Âm thanh nàng thường ngày uyển chuyển, hiện tại giữa đêm nghe được, ôn nhu mà động lòng người.
Hắn ấm giọng, "Nàng biết?"
Đường Ngọc đáp, "Nghe Phạm Cù nói, sinh nhật vui vẻ, mọi việc như ý."
Trần Thúc duỗi tay phất qua tóc nàng, "Vừa rồi mới như ý......."
Đường Ngọc hơi ngây người, hắn hôn lên khóe miệng nàng, "Còn muốn như ý tiếp"
Đường Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-xuan/299696/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.