Tôn thị ôm lấy Tần Tuệ Ninh, nữ nhi mà bà nâng niu mười bốn năm khóc như đứt từng khúc ruột làm trái tim bà cũng đau như dao cắt. Tần Tuệ Ninh nói đúng, chuyện này không liên quan đến nàng ta. Người sai là kẻ đã đổi con của bà!
Tôn thị không khống chế được, lập tức ôm lấy Tần Tuệ Ninh mà khóc.
Hai cánh tay đã giơ lên của Tần Nghi Ninh từ từ hạ xuống, nước mắt men theo hai má rơi lên vạt áo màu vàng nhạt của nàng, khóe miệng nàng run rẩy cong lên.
Hoá ra, đây chính là thái độ của mẫu thân đối với nàng.
Tần Tuệ Ninh thấy Tôn thị khóc không thành tiếng, nàng ta nén nước mắt, cầm khăn lau nước mắt cho Tôn thị, cố làm ra vẻ kiên cường nói: “Mẫu thân đừng đau lòng, bây giờ Tiểu Khê muội muội có thể trở về bên người là chuyện tốt biết bao nhiêu. Ơn dưỡng dục của người, ơn thương yêu của lão Thái Quân, cả đời này con sẽ không quên, cho dù tương lai rời khỏi phủ Thừa tướng rồi thì con vẫn là nữ nhi của người, người đừng khóc nữa, người như vậy sẽ khiến phụ thân và lão Thái Quân đau lòng.”
Thiếu nữ yếu đuối đã khóc đến sưng đỏ cả hai mắt nhưng vẫn không quên vỗ về mẫu thân đang kích động. Lão Thái Quân càng nhìn càng cảm thấy nàng ta hiểu chuyện, lập tức sinh lòng không nỡ. Thế là sự đồng tình và thương xót vừa rồi nảy sinh với nha đầu quê mùa kia cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116853/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.