Lúc này ngoại viện đang náo nhiệt, còn mơ hồ có tiếng ê a hát hí khúc truyền đến, trên đường tắt và gần hòn non bộ cũng có tỳ nữ vội vã đi qua.
Sợ đụng đầu quý khách của Tần Hòe Viễn, Tần Nghi Ninh vội men theo một con đường nhỏ vắng lặng đi tới nguyệt lượng môn, rẽ một lượt là tới nơi Liễu Nha vừa nói với mình.
Nơi này thường ngày được dùng làm nơi tiếp khách của ngoại viện, chỉ là nó hơi chật, vị trí lại xa, hiển nhiên là chỉ những người có địa vị thấp sử dụng.
Tần Nghi Ninh vào tiểu viện, thấy một người đàn ông cao gầy đứng quay lưng về phía mình. Hắn khoác một chiếc áo choàng lông trắng như tuyết, nhìn rất quen mắt. Bên cạnh có một thiếu niên sai vặt mười ba, mười bốn tuổi, nhìn thấy nàng, cậu ta vội hành lễ.
Người kia xoay người lại, quả nhiên là người thanh niên Tần Nghi Ninh đã gặp ở phủ Ninh Vương.
Nàng hơi kinh ngạc.
Theo suy đoán của nàng, vị này hẳn là con trai của Ninh Vương, người con trai đã từng được hoàng đế nhận làm con thừa tự.
Không ngờ việc Ninh Vương chuyển lời tặng tranh là do hắn đích thân tới tặng.
Vị này thân phận cao quý, sao có thể đón tiếp hắn ở tiểu viện hẻo lánh này?
“Hóa ra đúng là tôn giá.”
Tần Nghi Ninh quỳ gối hành lễ:
“Người hầu sơ xuất, mới sắp xếp tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116770/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.