Ngũ biểu tẩu mở to hai mắt, tuy là nhìn Tần Nghi Ninh nhưng ánh mắt lại rơi vào khoảng không, nước mắt không ngừng tuôn ra, như một dòng suối mãi không khô cạn.
Thấy nàng như vậy, Định Quốc công phu nhân chậm rãi bước tới, hai tay chống đầu gối ngồi xuống mép giường, giọng nói mang đầy vẻ tang thương mà bình tĩnh.
“Biết cháu sinh con bình an, nó cũng có thể an tâm mà đi. Người chết đã chết, người sống càng phải kiên cường. Thật ra, bọn họ ra đi là xong, những trách nhiệm này, những người ở lại chúng ta có muốn gánh vác hay không? Sương tỷ nhi, ta biết vợ chồng cháu còn trẻ, tình cảm sâu đậm. Cháu nghe lời tổ mẫu đi, hãy xem như nó đi xa, tương lai rốt cuộc còn có ngày gặp lại.”
“Tổ mẫu.” Ngũ biểu tẩu nghẹn ngào kêu lên, một tay ôm đứa bé, một tay nắm lấy tay Định Quốc công phu nhân, gắng sức như muốn bóp nát tay bà.
Tất cả mọi người không khỏi một lần nữa rơi lệ.
Trước tai họa lớn lao như thế, người ta hoặc sẽ bị hoàn toàn sụp đổ, hoặc sẽ ngột ngạt không thở nổi, đến mức sống lưng cong oằn xuống.
Lời Định Quốc công căn dặn Định Quốc công phu nhân trước lúc ly biệt vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của mọi người.
Mà Định Quốc công phu nhân không hổ danh tiếng xưa nay của mình, vào thời điểm mấu chốt, bà là người già cả sức khỏe yếu ớt nhất, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116686/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.