Vẻ tinh anh trong mắt Lưu tiên cô càng tăng lên, chỉ cần có việc phiền tới bà là bà có cơ hội kiếm bạc.
Bà ta luôn nghĩ, làm người dù sao cũng nên nuôi dưỡng một sở thích nào đó, có người thích ăn, có người thích chưng diện, có người thích tiền, bà ta là người thích tiền, nếu làm người mà không thích bất cứ cái gì, thì sống cũng phí hoài lắm.
“Tần tiểu thư có việc cứ tùy ý phân phó.”
Tần Nghi Ninh lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu hai nghìn lượng, bước tới giao tận tay cho Lưu tiên cô, tươi cười nhìn Lưu tiên cô, nói:
“Quan chủ cũng đã biết chuyện nhà của ngoại tổ mẫu, hôm nay lại phải làm phiền Quan chủ làm lễ giải oan bốn mươi chín ngày cho người đã mất, đây là hai nghìn lượng, mong rằng Quan chủ lưu tâm việc này.”
“Thì ra là như vậy.” Lưu tiên cô hiểu ý, nhìn Tần Nghi Ninh nháy mắt mấy cái, rồi đếm ngân phiếu trong tay, nói: “Rốt cuộc là Tần tiểu thư có khí độ, ra tay hào phóng như thế. Tiểu thư yên tâm, chuyện của tiểu thư, bần đạo nhất định sẽ tận lực, nữ quyến của Định Quốc công gia tu hành ở đạo quan chúng ta, tiểu thư cũng có thể yên tâm.”
“Như thế, tất cả đều phải làm phiền Quan chủ rồi.” Tần Nghi Ninh thấy mục đích đã đạt được, liền mỉm cười lui trở về phía sau Định Quốc công phu nhân.
Ngoại tổ mẫu muốn ít lui tới với nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116682/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.