Thật ra hôm nay Tôn thị có thể kiên nhẫn ngồi nghe Tần Nghi Ninh và Lưu tiên cô nói chuyện phiếm hai canh giờ, Tần Nghi Ninh đã thấy rất bất ngờ.
Theo dự dịnh ban đầu, nàng lo lắng nhất là để Tôn thị nhanh chóng hồi phủ, dù sao hôm nay là ngày Tào di nương vào Tần gia. Cho dù muốn biểu hiện vị thế “chủ nhân” đối với Tào thị thì cũng không đáng, lạnh nhạt với bà ta một hồi là đủ rồi.
Thấy Tôn thị tức giận, Tần Nghi Ninh cân nhắc một chút tình huống bên ngoài, bây giờ báo cho mọi người biết cũng không sao.
“Mẫu thân đừng tức giận, cũng đừng lo lắng. Sở dĩ con kéo dài thời gian như vậy là sợ báo cho mọi người biết tình hình sẽ khiến mọi người hoảng sợ.”
Bàng Kiêu nhướng mày, càng hứng thú nhìn Tần Nghi Ninh.
Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều biến sắc: “Nghi tỷ nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Tần Nghi Ninh ngưng trọng, nói: “Khi chúng ta vừa lên núi, cháu phát hiện có người có dáng vẻ khả nghi.”
“Cái gì?” Tôn thị hoảng sợ kêu lên: “Là ai?”
Định Quốc công phu nhân nắm tay Tôn thị vỗ vỗ: “Bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy, trước hết nghe Nghi tỷ nhi nói đã.”
Tần Nghi Ninh nói: “Từ năm tám tuổi, cháu đã sinh sống ở trên núi, bởi vì sống một mình, quanh năm phải đề cao cảnh giác, đề phòng dã thú, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116681/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.