Băng Đường và Tùng Lan nghe xong Tần Nghi Ninh thuật lại từ đầu đến cuối mọi chuyện xảy ra nhiều ngày nay, đều ngẩn ra.
“Nói như vậy, vị Diêu công tử kia chính là Trung Thuận Thân Vương của Đại Chu? Chính là tên giết người vô số, ăn tươi nuốt sống trong lời đồn đãi?” Mắt Băng Đường mở to.
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Tuy nhiên thoạt nhìn thì hắn cũng không như lời đồn đãi.”
“Trời ạ! Ta lại có nhiều cơ hội có thể dùng kim đâm chết hắn như vậy!” Băng Đường đi tới đi lui, vòng quanh tại chỗ: “Thảo nào khí thế của hắn khác người bình thường, còn có võ công cao cường như vậy. Chỉ là nô tỳ không hiểu, rõ ràng là năm xưa Tần Thái sư dùng kế ly gián khiến cho Hộ Quốc tướng quân bị giết chết, như vậy tính ra, tiểu thư là con gái của kẻ thù của Bàng tiểu Vương gia, thù giết cha không đội trời chung, hắn lại có thể đối xử đặc biệt như vậy với tiểu thư, thật sự là khó giải thích.”
Tùng Lan vuốt ve con thỏ nhỏ mà Tần Nghi Ninh ôm trong tay, cười nói: “Vậy còn có gì mà khó hiểu? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp của cô nương chúng ta, đừng nói ai khác, ngay cả chúng ta hầu hạ mỗi ngày, mà có khi còn nhịn không được muốn ngắm lâu một chút, huống hồ là Bàng tiểu Vương gia? Cô nương, người xem Bàng tiểu Vương gia thật có lòng, còn tặng cho người một con thỏ nhỏ nhỏ thật đáng yêu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116626/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.