Hoàng đế tự tay viết bốn chữ đại tự “An Bình Hầu Phủ”, cùng với cổng chào siêu nhất phẩm An Bình Hầu phu nhân và vàng bạc châu báu, vào giờ Ngọ hôm sau, có đại thái giám dẫn theo người đích thân đưa tới Tần gia.
Lúc nhận được tin tức, lão Thái Quân đang ăn một chén hạnh nhân sữa bò, nghe xong, bà ta vui mừng đến mức không cầm nổi chén sứ trắng, khiến sữa bò bị hắt ra phân nửa.
“Mau mau bày hương án, gọi tất cả nữ quyến nhanh chóng tới đằng trước tiếp chỉ!” Quay đầu lại, bà ta lại sai Tần ma ma hầu hạ mình mặc trang phục đại lễ.
Bầu không khí vui mừng rộn rã từ nhà sau lan tới tiền viện của Tần phủ.
Đại thái giám quen thói gió chiều nào che chiều ấy, khách khí truyền chỉ ban thưởng, thấy Tôn thị và Tần Nghi Ninh không có ở nhà, liền hỏi một câu.
“Tần lão phong quân, hôm nay sao không thấy An Bình phu nhân và Tứ tiểu thư của quý phủ?”
Lão Thái Quân sửng sốt, tươi cười nói: “Làm phiền công công chiếu cố hỏi thăm, An Bình phu nhân không được khỏe, vừa vặn cháu gái thứ tư của ta có sản nghiệp ở bên ngoài, nói là nơi đó yên tĩnh, rất thích hợp dưỡng thần, thuận tiện chăm sóc mẫu thân nó. Công công đến đây ban thưởng, vì quá vội vàng, lão thân chưa tới kịp đón bọn họ trở về.”
Mặc dù đại thái giám thông tuệ, nhận ra vẻ gượng gạo của lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116596/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.