Tần Nghi Ninh biết trong lòng Tôn thị vẫn có thắc mắc, nhất định sẽ hỏi tới, nàng cũng không vội đáp lời mà mỉm cười bưng tới một chén hồng trà mật ong nóng hổi, hai tay đặt vào tay Tôn thị, thủ thỉ khuyên nhủ:
“Mẫu thân đừng lo lắng, chúng ta ở lại chỗ này cũng là có sự ngầm đồng ý của phụ thân, phụ thân cũng sẽ không cảm thấy khó xử. Huống chi, chúng ta chỉ trì hoãn việc trở về vài ngày, trong phủ cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Cũng không phải con không cho mẫu thân hồi phủ. Dù có trở về, chúng ta cũng phải trở về với đầy đủ thể diện mới được. Dù sao phía lão Thái Quân nói một lời với chúng ta, chúng ta danh chính ngôn thuận trở về thì mới nở mày nở mặt được.”
Giọng Tần Nghi Ninh êm ái, thong thả, khiến người nghe cảm thấy thoải mái. Mùi hương hồng trà và hương mật ong quanh quẩn trước mũi, Tôn thị không kiềm chế được uống một hớp, nước trà ấm nóng vào miệng, mang lại vị ngọt thanh, khiến cả người cũng ấm theo.
Nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tần Nghi Ninh, Tôn thị thở dài nói: “Nghi tỷ nhi, con nói thật với mẫu thân đi, lúc ta bị kéo ra ngoài tra hỏi, xử trảm, có phải lão Thái Quân làm khó dễ con không?”
“Cũng không coi là làm khó dễ.” Tần Nghi Ninh cười, cũng không muốn đốt lên thùng thuốc súng của Tôn thị, chỉ nói mập mờ: “Mẫu thân cũng biết rõ tính tình của lão Thái Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116593/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.