"Làm cái gì? Đương nhiên là muốn làm thịt người! Nghề của bọn ông là lột da rút gân, lát nữa bọn ông sẽ luân phiên trừng trị đám đàn bà thối các ngươi! Rồi sẽ lột da các ngươi làm đèn lồng, thịt cắt thành từng miếng ném cho chó ăn!”
Gã đàn ông kia nói, như thể nhìn thấy trước mắt hình ảnh làm gã kích thích kia, gã khoái trá cười ha hả.
Bọn thổi phỉ phía sau lưng gã cũng đều thoải mái cười to.
Băng Đường sợ hãi đến mức cả người như nhũn ra, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, không để mình ngất xỉu.
Mà Lữ ma ma đang đỡ Tào Vũ Tình, nghe vậy cũng chịu không nổi nữa, trong chớp mắt liền ngã xuống, phát ra tiếng kêu trầm đục.
Gã kia thấy mặc dù mặt Tần Nghi Ninh tái nhợt, nhưng ánh mắt nàng vẫn trầm tĩnh, dường như còn trấn tĩnh hơn lúc nãy, không mảy may lộ vẻ sợ sệt liền đưa bàn tay thô to vỗ lên mặt nàng.
“Chà, tiểu nương tử, ngươi không sợ chút nào. Dù sao rơi ra vài giọt nước mắt, cũng khiến các ông đây vui vẻ!”
Tần Nghi Ninh nghiêng đầu tránh bàn tay của gã kia, cười nhạt nói: “Chẳng phải các vị hảo hán muốn có bạc sao? Nếu thật sự muốn giết người thì các ngươi đã giết ta lúc ta ở trên xe ngựa rồi! Vừa rồi đã không giết, đương nhiên là giữ bọn ta lại còn có chỗ dùng. Nếu làm con tin bị thương, sợ là sẽ ảnh hưởng tới việc đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116578/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.