Tào Quốc trượng nhìn xung quanh một chút, khi xác định cửa cung đóng chặt, cũng không có người ngoài soi mói, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Nương nương có nghe nói tới trận hỏa hoạn lớn ở Bắc Tụ Hiền phường không?”
Hoàng hậu ngơ ngác lắc đầu.
Với tính tình và địa vị của nàng, nếu không có ý định dò hỏi hoặc có người bên ngoài cố ý nói cho nghe, làm sao một trận hỏa hoạn bình thường bên ngoài có thể truyền tới tai nàng?
Tào Quốc trượng liền nói: “Đêm qua, tòa nhà mà chúng ta bố trí những người kia bị cháy, người của Thủy Long cục chạy tới dập lửa, nhưng nước phun ra từ xe nước lại biến thành dầu, thế lửa càng lúc càng mạnh. Khi người của Thủy Long cục và Ngũ Thành Binh Mã ty vội vã chạy tới cứu hỏa, người trong tòa nhà kia chạy ra cổng, vậy mà đều mất tích.”
“Mất tích?” Giọng nói hơi khàn và mềm mại của Hoàng hậu lộ vẻ không thể tin nổi: “Chuyện này rõ ràng là có người trù tính! Là ai chĩa mũi dùi vào Tào gia chúng ta!”
Tào Quốc trượng gật đầu nói: “Công chúa Tác - ta nổi giận, thần liền khẩn cấp điều tra một phen, bắt những người ở khu vực gần kề với tòa nhà kia kia thẩm vấn. Cuối cùng Từ Mậu có được một số manh mối. Mấy ngày trước, Tứ tiểu thư của Tần gia đã từng đi ngang qua nơi đó, nói là mình đánh rơi một vòng tay bằng vàng cẩn phỉ thúy, bị người trong tòa nhà kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116541/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.