Lưu tiên cô vừa nghe liền giật mình.
Tần Nghi Ninh thật sự không biết bà là “Thiên Cơ Tử”, hay là giả vờ không biết?
Hồi lâu sau, Lưu tiên cô mới rời mắt khỏi xấp ngân phiếu, khẽ ho một tiếng, mỉm cười giả ngu.
“Tần tiểu thư thật sự là nói đùa, Thiên Cơ Tử kia là người trong Phật môn, hơn nữa là từ lâu nổi tiếng thiên hạ “Thiết Khẩu Thần Đoạn”. Bần đạo là người trong Đạo môn, vả lại đạo hạnh tu hành còn thấp, làm sao dám thừa nhận như vậy.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Lưu quan chủ không cần làm ra vẻ không hiểu. Ngài biết, ta muốn ngài giả trang thành Thiên Cơ Tử.”
Mí mắt Lưu tiên cô giật giật, khóe miệng co rút.
Bảo bà ta giả trang chính mình, lại trả nhiều bạc như vậy…
Cuộc mua bán này rất có lời!
Thấy hai mắt Lưu tiên cô nhìn chằm chằm vào xấp ngân phiếu, Tần Nghi Ninh liền biết chuyện này có hy vọng, nàng tiếp tục thuyết phục: “Trước kia, sau khi đưa ra nhận định về ba người sẽ là Hoàng đế, Định Bắc Hầu và Trung Thuận Thân Vương ở Đại Chu, Thiên Cơ Tử liền mai danh ẩn tích, hai năm nay trên giang hồ cũng không nghe đồn về người này. Nghe nói bà ấy tiết lộ thiên cơ, đã tọa hóa (từ ngữ bên Phật giáo, chỉ hòa thượng ngồi chết) lâu rồi. Cũng có người nói, ngài ấy hoàn thành thiên mệnh, đã vào nơi núi sâu tu hành.”
“Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116518/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.