Mặc dù sắc trời đã tối, Tần Nghi Ninh cũng không dám ở lại bên ngoài, chỉ có thể ra roi thúc ngựa chạy trở về kinh thành. Khi nàng đến trước cửa thành thì đã qua giờ Tuất, nàng phải dùng một ít bạc và nói ra lai lịch của mình mới có thể vào thành.
Vì đã ở thời điểm cấm đi lại ban đêm, Tần Nghi Ninh không dám đi lại trên đường, sợ gặp phải phiền phức, liền vào một nhà trọ ở tạm một đêm. Nàng cũng dặn bảo Ký Vân âm thầm trở về Tần phủ, lén báo cho Tần Hòe Viễn biết chuyến đi của nàng hôm nay, tránh cho mấy người lão Thái Quân thấy trời đã tối mà nàng không hồi phủ, lại làm ầm ĩ lên.
Yên tâm ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau khi nàng trở lại Hầu phủ, đã thấy người hầu Khải Thái của Tần Hòe Viễn đang ngồi ở cửa nhìn quanh, thấy xe ngựa của Tần Nghi Ninh trở về, liền vội vàng bước tới hành lễ.
“Tứ cô nương, Hầu gia sai tiểu nhân chờ cô nương ở chỗ này, xin cô nương hồi phủ thì lập tức tới thư phòng một chuyến ngay.”
Tần Nghi Ninh kinh ngạc hỏi: “Hôm nay sao phụ thân ta không vào triều?”
Khải Thái cười nói: “Hầu gia vốn phải đi, nhưng Hoàng hậu nương nương không khỏe, Hoàng thượng phải ở lại trong cung chăm sóc, không vào triều.”
Tần Nghi Ninh cười, gật đầu.
Hoàng hậu “không khỏe” rốt cuộc là vì muốn mượn cớ ăn thịt nàng chứ gì? Hay là bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116515/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.