Sự lo lắng của Trịnh Bồi cũng không phải hoàn toàn không có lý, tuy Chu đế xưng huynh gọi đệ với Bàng Kiêu, nhưng cũng rất kiêng kỵ đối với việc hắn nắm trọng binh trong tay, trong lúc Bàng Kiêu cầm quân đánh trận bên ngoài, Chu đế từng mấy lần đón mẫu thân, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Bàng Kiêu vào cung “chăm sóc”.
Ngoài mặt nói rất quang minh chính đại là tận hiếu thay cho huynh đệ, nhưng thực chất là một loại uy hiếp đối với Bàng Kiêu, nếu Bàng Kiêu dám cả gan mưu phản hoặc không nghe lời, thì mấy người già trong cung rất có thể bị “ốm chết”.
Vì thế tuy Bàng Kiêu nổi giận nhưng cũng càng phải kiềm chế.
Hôm nay hắn phẫn nộ như vậy, hẳn là Hoàng thượng lại bổn cũ soạn lại rồi.
Bàng Kiêu lạnh lùng nghiêm mặt không nói.
Hổ Tử nhìn Bàng Kiêu với vẻ dò xét, rồi nhặt tờ giấy kia lên, ngạc nhiên kêu to: “Lão Uất Trì khốn kiếp! Vậy mà muốn móc tim Tần Tứ tiểu thư, bỏ chung với xương thịt giã ra cho con tiện nhân Tào gia ăn, nói là để trú nhan! Quả thật là không bằng chó lợn!”
Trịnh Bồi nhận lấy tờ giấy trong tay Hổ Tử xem qua, liền nhíu mày.
“Vương gia, việc mà hiện nay ngài cần phải lưu ý là việc ở hậu phương, chỉ cẩn để lại một người hộ vệ cho Tần Tứ tiểu thư là được, sao vẫn thường xuyên quan tâm tới Đại Yên? Nếu để người khác nắm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116512/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.