Lời nói của Tần Nghi Ninh đúng là đại nghịch bất đạo, nhưng mấy người trước mặt nàng đều là người tâm phúc, Tùng Lan và Thu Lộ trung thành và tận tâm với nàng, Băng Đường thì căm thù Hoàng hậu sát hại cả nhà mình, Ký Vân trung thành với Bàng Kiêu, vốn rất chán ghét Hoàng hậu Đại Yên, do đó Tần Nghi Ninh mới có thể nói hết suy nghĩ của mình ra, không cần che giấu.
“Cô nương nói rất đúng.” Băng Đường nghiêm nghị gật đầu: “Sự hung ác và bừa bãi của Hoàng hậu đã vượt quá mức người thường có thể tưởng tượng. Trước kia, nếu không vì chướng mắt khi thấy nàng ta mê hoặc quân vương, hại nước hại dân như vậy, cha ta cũng sẽ không móc nối với phái Thanh Lưu. Chỉ tiếc là, lúc đó độc dược chỉ dày vò yêu hậu suýt chết, sau đó mụ ta lại qua khỏi, lại giết chết cả nhà ta.”
Mọi người đều biết cảnh ngộ Băng Đường gặp phải, Thu Lộ và Tùng Lan một trái một phải vỗ vỗ vai nàng, đều khổ sở cúi đầu.
Băng Đường sụt sịt mũi, kiên cường cười nói: “Ta nói những điều này không vì lý do nào khác, mà chỉ nhắc nhở cô nương dù sao cũng coi chừng. Nếu không chắc chắn một kích giết chết đối phương, thì cô nương tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ. Yêu hậu hành động bất chấp đạo lý, nếu lại một lần nữa không giết chết được mụ ta, cho mụ ta cơ hội phản kích, thì cô nương sẽ không sao gánh nổi hậu quả. Nếu thật sự để sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116506/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.