"Bốp!” một tiếng giòn giã, mặt Uất Trì Yến bị tát lệch qua một bên, khóe môi rạn nứt, lập tức có tia máu chảy xuống.
Uất Trì Yến đang đưa hai tay nâng Tần Hòe Viễn quỳ dưới đất, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Hoàng đế mắt trợn ngược, thở phì phì như trâu, trong lúc nhất thời dường như không nhận ra ông ta là ai.
Hoàng đế nghiêm phạt Thái tử, thì có thể khiển trách, có thể cấm túc, nếu có đánh, thì tuyệt đối không được đánh vào mặt.
Cái tát rơi vào mặt Thái tử cũng đánh nát tất cả tôn nghiêm và uy vọng của hắn, thế này làm sao sau này Thái tử có thể phục chúng trước mặt thần tử?
Nhưng lúc này đang vừa sợ vừa giận, Hoàng đế bất chấp những chuyện này. Trong mắt Hoàng đế, ngoại trừ sự tức giận vì sự vô năng của bề tôi và sự sợ hãi đối với việc người Đại Chu đánh tới kinh thành, ông ta đâu còn nghĩ tới điều gì khác?
“Trẫm thấy người làm Thái tử đã quá lâu rồi, lá gan cũng lớn theo! Bây giờ ngươi cũng dám làm ầm ĩ với trẫm trước mặt trọng thần, sau này nếu để người lên ngôi, cái đuôi của ngươi còn không vểnh tới tận trời sao? Đến lúc đó, người lại muốn vùi trẫm xuống đất!”
Không hả được cơn giận, Hoàng đế nắm lấy nghiên mức ném về phía Uất Trì Yến.
May mà Ninh Vương nhanh tay hơn một chút, đưa tay đón được chiếc nghiên mực to bằng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116461/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.