Khi Tần Nghi Ninh tới đại sảnh, Chung đại chưởng quỹ vẻ mặt ngưng trọng đang đi tới đi lui. Vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh bước vào, ông ta lập tức bước nhanh tới đón, lo lắng nói: “Đông gia, việc lớn không ổn rồi.”
“Chuyện gì? Ngồi xuống từ từ nói.”
Tần Nghi Ninh dẫn Chung đại chưởng quỹ tới chỗ ngồi, Tùng Lan dâng trà cho hai người xong, liền lui ra ngoài.
Chung đại chưởng quỹ không câu nệ lễ nghĩa, uống quá nửa chén trà thấm giọng liền nôn nóng cất tiếng.
“Gần đây, càng ngày người trong thành chạy trốn càng nhiều, những người trước đây thế chấp bất động sản và cửa hàng mặt tiền để mượn tiền chúng ta đều bỏ lại nhà cửa chạy trốn! Ta dẫn người đến từng nhà tìm người, kết quả hoàn toàn không có nhà nào tuân thủ quy củ, nhà nào cũng chỉ để lại người trông nhà, đại đa số trả lại giấy tờ cùng với khế ước mua bán nhà, đất.”
Tần Nghi Ninh ngạc nhiên, nhận lấy xấp giấy trên tay Chung đại chưởng quỹ, lật xem.
Nội dung trên đó gần như giống nhau, những người đó không quan tâm số tiền mà họ mượn có đáng giá trị nhà đất hàng của họ, đều vì trong nhà có chuyện câp bách hoặc đủ loại lý do nào khác, họ phải vội vã rời kinh, tiền họ vay của Tần Nghi Ninh xem như tiền nàng mua đứt nhà cửa của họ, số cửa hàng và bất động sản đó đều thuộc về Tần Nghi Ninh.
Đây xem như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116459/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.