Trong thành hỗn loạn như vậy, rất nhiều người không hề sợ phiền phức đi ra xem náo nhiệt, đương nhiên càng nhiều người sợ bị liên lụy, đều đóng cửa lại, người cả nhà tập trung một chỗ, rất sợ trong thành sẽ xảy ra chuyện loạn lạc hơn nữa.
Tần Nghi Ninh được Mục Tĩnh Hồ và Ký Vân bảo vệ, thờ ơ lạnh nhạt trước cảnh đám thích khách bị dân chúng đánh đập, đầu rơi máu chảy ngã trên mặt đất, lại bị vô tình giẫm đạp.
Tần Vũ và Tần Hàn vung gậy gộc đánh người, chỉ cần nhớ tới cái chết thảm của người nhà, cho dù họ không đủ sức lực, mệt đến nỗi lưng áo choàng đẫm mồ hôi, họ cũng không chịu dừng lại, hận không thể đánh đám thích khách kia thành đống thịt nát.
Tần Nghi Ninh thấy đã không còn gì phải lo lắng, liền nói: “Trong nhà không có chuyện gì rồi. Đi, chúng ta nhanh nhanh đi tới chỗ Chung đại chưởng quỹ một chuyến.”
“Dạ.” Ký Vân cũng không hỏi nhiều, đỡ Tần Nghi Ninh lên xe ngựa, còn mình thì theo lên xe ngựa.
Mục Tĩnh Hồ ngồi trên càng xe bên ngoài, lúc xa phu đánh xe, hắn hiếu kỳ quan sát cảnh tượng trong thành.
Nên biết, chuyện thanh quân trắc này, không phải ai cũng có thể gặp.
Người đánh xe chọn đường vắng, đi vòng một hồi mới tới Chung gia.
Chung đại chưởng quỹ hết sức kinh ngạc khi thấy Tần Nghi Ninh đích thân tới.
“Đông gia, hôm nay không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116422/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.