Thật ra Tần Nghi Ninh rất sợ hãi.
Cảm giác này tựa như núi lớn sụp đổ, gió bão gầm thét, quay cuồng theo lực đẩy của thời gian, dường như muốn biến tất thảy thế gian thành vụn vỡ.
Cảm giác này khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy bất lực sâu sắc, tựa như dưới chân chỉ có một chiếc lá, phía dưới là mặt biển mênh mông vô bờ, có thể bị nuốt trọn bất cứ thời nào khắc nào.
“Băng Đường, em cảm thấy khả năng Ninh Vương được cứu chữa có lớn không?”
Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, Ký Vân và Thu Lộ đều cùng cau mày nhìn lại.
Băng Đường sụt sịt mũi, sắc mặt uể oải, ủ rũ lắc đầu.
“Vết thương của Ninh Vương quá nặng, mất máu quá nhiều, cũng thêm tuổi tác đã không còn trẻ, vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi. Lúc nô tỳ trở về, Hoàng thượng đã đích thân tới thăm, tất cả thái y trong Thái y viện đều đang tập trung cùng nhau nghĩ cách, nhưng tình hình vẫn không thấy có gì khá hơn.”
Có một số việc, vốn dĩ không phải thứ sức người có thể theo được.
Tần Nghi Ninh khổ sở cúi đầu, hồi lâu sau mới nắm tay Băng Đường kéo sang, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nói sâu xa:
“Người có số mệnh, một số việc sớm muộn rồi sẽ phải tới, tựa như mỗi người trong chúng ta đều phải trải hết sinh lão bệnh tử vậy, sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116368/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.