Tần Nghi Ninh đặt chén thuốc xuống, vội vàng nắm tay Bàng Kiêu, quáng quàng tìm chỗ giấu người ở xung quanh.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Bàng Kiêu cười hì hì, thường thấy nàng vững vàng, giỏi mưu tính, trầm tĩnh như ánh trăng, cũng đã khiến người khác cảm thấy vô cùng trìu mến rồi, không ngờ lúc nàng hoảng loạn lại càng đáng yêu như vậy!
Tần Nghi Ninh lườm hắn: “Chàng còn cười! Bây giờ là lúc nào rồi? Hay là chàng chui vào ngăn tủ đi… Mà không được, chàng cao lớn như vậy, chui vào cũng không vừa! Chàng đến tịnh phòng tạm lánh vậy!”
Nói rồi, nàng đẩy hắn vào tịnh phòng, cũng không quên thấp giọng căn dặn: “Dù thế nào chàng cũng đừng lên tiếng. Để mẫu thân ta biết được, la hét ầm ĩ lên là không xong đâu!”
Bàng Kiêu thấy nàng căng thẳng như vậy, vừa đi vừa cúi đầu cười: “Hai đứa mình giống như một đôi chim uyên ương bị tóm quá hả?”
“Nói gì vậy? Dáng vẻ chàng đường đường, sao miệng cứ thốt ra những lời lẽ như vậy chứ!” Tần Nghi Ninh đưa hắn ẩn sau cửa tịnh phòng: “Bảo chàng trốn, còn không phải vì muốn tốt cho chàng sao?”
“Biết, ta biết mà.” Bàng Kiêu ôm chầm Tần Nghi Ninh, môi chạm vào môi nàng một chút.
Mặt Tần Nghi Ninh đỏ lên, muốn đẩy hắn ra, lại sợ động đến vết thương của hắn, không dám vùng vẫy quá mức, đành véo vào cánh tay hắn; “Đừng có làm loạn, ta đã nghe tiếng chân của mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-duong-quy-yen/3116336/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.